Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1862



Chương 1862

 

Linh khí lập tức cuồn cuộn tràn ra theo mũi thương, hư không bị cắt đứt trong nháy mắt, vô số mũi thương đâm thẳng vào Tân Trạm.

 

Tân Trạm cầm kiếm Thanh Đồng trong tay, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

 

Chu thiên thập tam trảm được thi triển, ngàn vạn ánh kiếm va chạm với mũi thương, lập tức phát ra tiếng vang ngất trời.

 

Nếu không phải phạm vi ở đây cực lớn, thêm cả việc bốn phía đều có người đang giao đấu, e rằng chỉ cần động tĩnh như vậy cũng đủ để hấp dẫn mọi người qua đây.

 

“Khá lắm, nhưng vẫn chưa đủ”

 

Người đàn ông hừ nhẹ, cây thương của anh ta nhắm thẳng vào Tân Trạm, tay còn lại thì bấm quyết, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi vào trên cây thương.

 

Sau khi nhuốm máu, linh khí này lập tức giấy dụa mà sống lại, biến thành một con thú hoang như giao long.

 

Người đàn ông đạp trên đỉnh đầu con giao long này, bay vút về phía Tân Trạm.

 

Hai mắt Tân Trạm híp lại, kiếm Thanh Đồng lại tỏa ra ánh kiếm tựa như mưa to xối xả.

 

Nhưng con giao long này linh hoạt như cá lội, nhanh chóng xuyên qua ánh kiếm sau đó cơ thể loáng một cái, cứ thế xuyên qua hư không, chớp mắt đã đến trước mặt Tân Trạm, cái miệng đầy răng nhọn đấy ngoạm một cái về phía Tân Trạm.

 

Tân Trạm tung người lùi lại, né tránh cái miệng to như chậu máu của con giao long, người đàn ông lại cười lớn một tiếng.

 

“Cậu bị lừa rồi, sức mạnh của con giao long này không lớn nhưng lại phun ra sương độc, đó mới là vũ khí sắc bén để giết người.”

 

Grào!

 

Theo lời nói của người đàn ông, trong cái miệng đang mở lớn của con giao long kia bỗng nhiên phun ra một luồng khí đen, sau khi khí đen mang theo một mùi hôi thối bay ra liền tản ra xung quanh.

 

Tân Thành bị bất ngờ không kịp đề phòng nên cũng nhiễm một chút khí đen kia.

 

“Cậu chết chắc rồi, chỉ cần là tu sĩ hợp thể cảnh trở xuống dính phải một chút sương độc này sẽ không ngừng bị ăn mòn, cuối cùng chỉ còn lại thân hồn, đến lúc đó cũng chỉ là chuyện một chiêu của tôi mà thôi.

 

Người đàn ông đắc ý cười to, dẫn theo giao long xông vào màn khí đen.

 

Sương độc này là do anh ta luyện chế nên đương nhiên anh ta cũng có cách để ứng phó, sẽ không bị sương độc cắn trả.

 

Nhưng vừa bay vào trong sương độc, người đàn ông kinh ngạc phát hiện, không thấy Tân Trạm đâu nữa.

 

Anh bị nhiễm sương độc nên đáng lẽ ra phải đau đớn không chịu nổi, đến cả linh khí cũng khó mà sử dụng mới đúng, tại sao chỉ chớp mắt mà người đã đâu mất tiêu rồi.

 

“Hạng như anh, tôi còn chưa cần sử dụng đến thủ đoạn mạnh nhất”

 

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng xuất hiện ở đăng sau người đàn ông.

 

Khi người đàn ông kinh ngạc quay đầu lại thì một ánh lửa cực nóng đột nhiên đánh vào trên người anh ta.

 

“Thế mà cậu lại không sao”

 

Người đàn ông bị ngọn lửa vây lấy, lập tức kêu gào thảm thiết, đồng thời không thể tin nổi.

 

“Chút độc tố cỏn con này của anh mà cũng muốn làm tôi bị thương” Tân Trạm cười lạnh một tiếng.

 

Hai loại chí hỏa trong cơ thể anh vốn là khắc tinh của đa số sương độc và thuốc độc trên đời này, hơn nữa sau khi tu luyện Tân Vương thể, anh lại dùng ngọn lửa để cô đọng và tái tạo lại một lần nữa, nói bách độc bất xâm cũng không quá đáng.

 

Người đàn ông này dùng độc để công kích anh chẳng khác nào đá vào tấm sắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.