Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1893



Chương 1893

“Trận chiến này thật to nha, nếu như lúc tôi còn sống, có được một lần tiếp đón long trọng như vậy, là sướng rồi”

“Cậu? Vẫn nên tự soi mặt mình vào trong nước tiểu đi.”

Mấy chục dặm ngoài thành, Kim Long nằm rạp, thị vệ quỳ một gối xuống, khí thế ngất trời.

Tân Minh mỉm cười đi đến trước mặt Tân Trạm.

“Anh cả, lễ nghi này lớn quá rồi đó.” Tân Trạm có chút không thích ứng được, cười nói.

“Không có gì lớn, em là em trai của anh, là đứa bé Tân Hoàng, lễ nghỉ như này là bình thường. Nếu không phải em chưa vào đất tổ, trận địa này còn lớn hơn nữa cơ”

“Đi, đưa em về nhà”

Tân Minh nhiệt tình kéo Tân Trạm, leo lên xe kéo.

Sau đó, xe kéo Kim Long lại bay lên, thị vệ đều khí thế dâng trào, đi theo phía sau.

Nháy mắt, đám người lại bay qua cửa lớn của Hoàng Thành.

Sau đó cửa lớn ầm ầm đóng lại.

Trong Hoàng Đô cấm bay, nhưng ngoại trừ hoàng tộc.

Ba con Kim Long này rêu rao khắp nơi, khiến cho rất nhiều tu sĩ ở trong thành quan tâm.

Cuối cùng, xe kéo rồng này dừng ở trong hoàng cung.

Nhưng mà không phải cung nghị sự ở phía trước, mà là nơi ở của hoàng tộc Tân thị ở phía sau.

Diện tích trong này cũng không lớn hơn Hoàng Đô, thế nhưng cảnh quan tuyệt đẹp, thanh tịnh và đẹp đẽ.

“Tứ đệ, anh sẽ sắp xếp bữa tiệc chào mừng em vào buổi tối, phụ hoàng vẫn còn bế quan tu luyện ở bên ngoài, anh đã thông báo cho nhị đệ và tam muội, chỉ còn ngũ muội, nếu em không mệt, anh dẫn đi xem nơi chúng ta ở trước, ngũ muội cũng ở đó.”

Đi vào trong, Tân Minh nhiệt tình giới thiệu.

“Được” Tân Trạm thản nhiên cười một cái, đáp lời anh trai.

Thượng giới Đại Lục này không giống với Lam Tỉnh thời xa xưa, không có cái kiểu nói hoàng tử vừa thành niên là phải lập tức rời đi như thế.

Cha anh chỉ có năm đứa con nối dõi, cho nên ngày thường, năm anh em luôn tụ lại một chỗ thoáng đãng rộng rãi trong cung điện.

Tân Trạm cảm thấy bầu không khí này vậy mà lại rất tốt đấy chứ.

Tân Minh đưa Tân Trạm đi qua vài hành lang, vừa đi vừa mở miệng nói sơ cho anh nghe về tình hình của mấy người anh em còn lại.

“Tính cách của nhị đệ khá nhanh nhẹn, đầu óc thông minh, thằng nhỏ nó thích nghiên cứu vài ba thứ hơi kỳ lạ, sưu tâm đủ thứ trên trời dưới đất, từ bắc tới nam, hiện giờ anh cũng không biết nó chạy đi phiêu lưu ở đâu rồi nữa”

“Tam muội thì mê tu luyện lắm, trước đây còn lạy bái Chiến vương làm sư phụ, luôn theo Chiến vương đi chinh chiến muôn nơi, người người ngoài kia đều gọi nó một tiếng “nữ chiến thần”. “

“Chỉ có ngũ muội là khiến anh đau đầu thôi.” Tân Minh cười gượng, nói: “Con bé nó nhỏ tuổi nhất, cho nên bị bọn anh chiều hư rồi, thành ra tính cách không tốt lắm, nó thích đùa dai, nhưng thật ra không có ý nghĩ xấu gì, cho nên nếu nó có làm mấy chuyện không đâu thì em đừng để bụng quá nhé.”

“Tất nhiên sẽ không chấp nhặt đâu mà” Tân Trạm cũng cười. Đột nhiên anh lại nghĩ đến Phương Hiểu Điệp, có lẽ xem ra ngũ muội này cũng thuộc loại người tính cách như một ma nữ nhỏ nghịch ngợm đây.

Nói xong, hai người đi đến trước một dinh thự rất to.

Tân Trạm nhìn vào bên trong, trăm hoa trong tòa dinh thự này đua nhau khoe sắc, cây cối sinh trưởng xanh ươm, còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nơi ở của ngũ muội, vậy mà lại lãng mạn nên thơ quá đấy chứ.

Nhưng mà không nhìn ra chỗ nào không tốt như lời Tân Minh đã nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.