Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 20



Tần Trạm cười nói: “Được, tôi đồng ý.”

Kiếm Hổ thở phào nhẹ nhõm, phất tay nói: “Lại đây, bắt đầu đào từ chỗ này!”

Máy xúc bắt đầu lại gần, đào đất ở chỗ Kiếm Hổ chỉ. Tần Trạm im lặng đứng bên cạnh nhìn.

“Hừ.” Bạch Thịnh hừ lạnh, vẻ mặt bất mãn. Nếu không nể mặt nhà họ Tô thì có lẽ ông đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.

Thoáng chốc, máy xúc đã đào xuống hơn bốn năm mét, nhưng trừ đất đá ra thì không có thứ gì khác.

“Thật thú vị.” Bạch Thịnh cười lạnh: “Tôi sống bao nhiêu năm trời, lần đầu tiên bị nghi ngờ như thế này.”

Tần Trạm im lặng, thầm nghĩ: “Tiếc rằng tu vi của mình quá thấp, không thì mở thiên nhãn, không cần phiền phức như thế này”

Máy xúc tiếp tục đào sâu xuống, không biết đã qua bao lâu, mặt đất bị lõm xuống một hố to. Công nhân dừng lại, thò đầu ra hỏi: “Anh Hổ, còn đào tiếp không?”

Kiếm Hổ lúng túng nhìn Tần Trạm: “Cậu Trạm, còn đào nữa không vậy?”

“Đào, đào đến khi tìm được mới thôi.” Tần Trạm nói.

Kiếm Hổ nhất thời nổi giận, nhưng không dám lộ ra mà chỉ có thể lẩm bẩm: “Cậu Trạm, nghề nào ra việc nấy, thầy Thịnh là thầy phong thủy nổi tiếng ở Đạm Thành, ông ấy sẽ không nhìn nhầm đâu.. Hay là để tôi nói với ông ấy, coi như bỏ qua chuyện này đi, cậu thấy được không?

Kiếm Hổ giận run người, không kiên nhẫn xoay người lại, xua tay: “Đào đào đào, làm theo lời cậu Trạm đi.”

“Đừng lãng phí sức lực nữa.” Bạch Thịnh cười lạnh: “Nếu không đào được gì thì cậu chẳng những phải xin lỗi tôi mà còn xin lỗi cả các công nhân này.”

“Đó là đương nhiên.” Tần Trạm gật đầu.

Cái hố càng ngày càng sâu, nhưng thứ mà Tần Trạm nói vẫn không xuất hiện. Lần này Kiếm Hổ thật sự không nhịn được, hắn hỏi gần như là chất vấn: “Cậu Trạm, chỗ này làm gì có thứ gì. Cậu có chỗ chống lưng, chúng tôi không trêu vào được, nhưng cậu cũng đừng trêu đùa chúng tôi chứ.”

“Ha ha, người trẻ tuổi cứ thích thể hiện.” Bạch Thịnh cười khẽ: “Cậu nhóc, nói xin lỗi đi.”

“Keng!”

Vừa dứt lời, bỗng có tiếng vang truyền đến từ chỗ thi công. Ngay sau đó, công nhân bỗng kêu to: “Anh Hổ, hình như đụng phải thứ gì đó, chúng ta xuống dưới xem thử nhé?”

Sắc mặt Kiếm Hổ nhất thời thay đổi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự có thứ gì đó?”

Bạch Thịnh cũng rất khó hiểu. Ông thực sự đã từng xem phong thủy ở đây, không có khí âm sát, sao bên dưới lại có thứ gì?

“Mấy người các cậu xuống dưới kiểm tra.” Kiếm Hổ ra lệnh.

Mấy công nhân vội thắt dây an toàn, lần lượt trèo xuống hố. Tần Trạm im lặng không lên tiếng chờ đợi. Khoảng mười mấy phút sau, mấy công nhân trèo lên miệng hố.

“Sao vậy? Có thứ gì không?” Kiếm Hổ còn chưa lên tiếng thì Bạch Thịnh đã nhanh chóng đi qua.

“Có cái hộp.” Một công nhân cầm chiếc hộp gỗ lim, trên hộp dính đầy bùn đất.

Sắc mặt Bạch Thịnh thay đổi, giật lấy chiếc hộp lẩm bẩm: “Sao có thể như thế?”

“Mở ra xem đi.” Tần Trạm lên tiếng.

Bạch Thịnh ngẩng đầu nhìn Tần Trạm, sau đó vươn tay run rẩy mở hộp. Chỉ thấy trong hộp là một con dao rựa, dao rựa được bọc giấy vàng, mùi hôi sặc mũi lan tràn ra chung quanh.

“Đó là thứ gì?” Kiếm Hổ bịt mũi hỏi.

Bạch Thịnh tái mặt, kinh hoàng hỏi: “Cậu Hổ, có phải cậu đã đắc tội ai đó không? Rõ ràng là có kẻ chôn thứ này xuống đất để hãm hại cậu!”

Kiếm Hổ nuốt nước miếng. Hắn sống bao nhiêu năm, kẻ thù có thể nói là nhiều như sao trên trời, cũng có đầy người tìm hắn trả thù, nhưng trả thù bằng cách này là lần đầu tiên.

“Thầy… Thầy Thịnh, thứ này sẽ có hậu quả gì?” Kiếm Hổ run giọng hỏi.

Bạch Thịnh nặng nề nói: “Kẻ bày ra cục này e rằng là một thuật sĩ cao siêu, trình độ hơn xa tôi.”

“Hả?” Kiếm Hổ sợ tới mức mặt vàng khè: “Thế… Thế phải làm sao bây giờ? Thầy có cách nào không?”

Bạch Thịnh cười khổ, quay sang nhìn Tần Trạm: “Cậu Hổ, chẳng phải ở đây có một vị cao nhân hay sao?”

Lúc này Kiếm Hổ mới hoàn hồn, quay sang nhìn Tần Trạm: “Cậu Trạm, cậu nhất định phải cứu tôi.”

“Cứu anh?” Tần Trạm cười: “Lúc nãy anh không tin tôi mà.”

Kiếm Hổ cười khổ: “Cậu Trạm, mong cậu đừng chấp nhặt với tôi, tôi thấy cậu còn trẻ, nào biết cậu lại có bản lĩnh này.” Bây giờ Kiếm Hổ đã hiểu tại sao Tần Trạm lại có thể thân mật với nhà họ Tô.

Tần Trạm xua tay: “Đã tìm được thứ này thì tôi tin là thầy Thịnh sẽ biết cách xử lý, còn chuyện về sau… Nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp anh.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Kiếm Hổ kích động nắm tay Tần Trạm, không hề che giấu lòng biết ơn của mình. Quả nhiên khi mình có bản lĩnh thì mới thực sự được người khác tôn kính.

Sau khi xử lý xong thứ âm tà này, Tần Trạm chuẩn bị rời đi. Lúc này, Bạch Thịnh bỗng gọi Tần Trạm lại, nhanh chóng đuổi theo rồi cung kính hỏi: “Cậu Trạm, tôi xin cả gan hỏi cậu một câu, không biết sư môn của cậu là gì?”

Tần Trạm cười nói: “Tôi không có môn phái, chẳng qua là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, không có bản lĩnh gì đâu.” Dứt lời, anh quay đầu rời đi.

Nhìn bóng lưng Tần Trạm, Bạch Thịnh khẽ thì thào: “Kỳ lạ, mình chưa bao giờ nghe nói đến thuật sĩ trẻ tuổi như thế này.”

Sau khi về nhà, Tần Trạm bắt đầu đặt trận pháp. Trong truyền thừa, tụ linh trận có thể coi là trận pháp đơn giản nhất, cho nên Tần Trạm tốn một đêm đã đặt xong trận pháp này. Khi trận pháp vừa thành công, linh khí chung quanh nhất thời ùa về trung tâm đỉnh núi, thậm chí có thể thấy lốc xoáy linh khí nho nhỏ.

“Có trận pháp này thì về sau mình sẽ tu hành thoải mái hơn.” Tần Trạm mừng thầm.

Mấy ngày kế tiếp, Tân Trạm không bước chân ra khỏi nhà, dành hết thời gian ngồi trong trận pháp. Thoáng chốc đã đến đêm trước buổi tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô.

Một ngày này, hầu hết nhân vật trong giới thượng lưu Đạm Thành đều đang bàn luận về chuyện này, thậm chí cả đài truyền hình Đạm Thành cũng đăng tin.

Tối hôm nay, người nhà họ Lâm tề tựu trong phòng khách. Cụ Lâm rối rắm một lát, lại nói: “Khinh Thiền, nghe ông nội lần cuối, dẫn Tân Trạm cùng đi dự buổi tiệc lần này đi.”

Nhắc đến đây, Lâm Khinh Thiền lại nổi giận, không kiên nhẫn nói: “Ông nội, trên thư mời viết tên cháu cơ mà, cháu muốn dẫn ai thì dẫn, ông không thể tự quyết định thay cháu.”

“Huống chi bữa tiệc thương nghiệp lần này đều tụ tập những nhân vật có uy tín danh dự ở Đạm Thành, Tần Trạm chỉ là một kẻ vô tích sự, anh ta xứng sao?” Lâm Khinh Thiền ngạo mạn nói.

Trong mắt cô ta, mình sắp bước vào xã hội thượng lưu, sẽ không bao giờ dính dáng tới những kẻ ở tầng dưới chót” như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.