Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 209



Chương 209

Đồng Thiện Ngű không dám nghĩ nhiều, ông ta vội vàng nói: “Mau, đi đến núi Long An thôi!”

Đoàn người bọn họ lập tức lái xe về phía núi Long An.

Mà lúc này, Tân Trạm hiển nhiên cũng đã dự đoán được chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Vì vậy, vào thời khắc luyện xong Cửu Chuyển Kim đan, anh đã nuốt luôn viên đan dược đó vào trong bụng. “Nhất định phải nghĩ cách kéo chân Đổng Thiện Ngũ mới được.” Anh hít một hơi thật sâu, thấp giọng lầm bầm.

Anh không biết rốt cuộc thì Đống Thiện Ngũ sẽ có loại thái độ gì, nhưng anh cũng biết rõ ở gần đây không có bất cứ võ giả nào khác, ông ta chắc chắn sẽ dồn nghi ngờ đến đầu anh.

Cửu Chuyển Kim đan vừa mới được nuốt xuống, cũng chưa thế phát huy được bất cứ tác dụng gì, cho nên Tân Trạm cũng không có cách nào đối đầu trực diện với ông ta được. “Nếu mình đoán không lâm thì Đồng Thiện Ngũ đang trên đường tới đây rồi.” Anh thấp giọng nói. Hứa Bắc Xuyên nói một cách hùng hùng hổ hổ: “Lão Đồng

Thiện Ngũ này thật đúng là kiêu ngạo đến cực điểm! Gi thể kia, sư phụ, con có chút chuyện, phải về trốn trước đây.” “Thắng nhãi nhà cậu!” Tân Trạm không nhịn được mà măng. Nhưng sau đó, anh lại lắc đầu. Hứa Bắc Xuyên ở lại nơi này quả thực cũng không có bất cứ tác dụng gì. Hơn nữa, anh ta còn chửi Đồng Thiện Ngũ đến tối tăm mặt mũi ở trên mạng, ở lại đây đúng thật là không được ổn cho làm, ngược lại sẽ chọc giận Đồng Thiện Ngũ mất. “Cậu Tân, tôi sẽ nghĩ cách chăn ông ta lại!” Mặt thẹo đứng dậy nói: “Chuyện này cũng vì tôi mà ra, vậy sẽ do tôi đi giải quyết.”

Tân Trạm liếc mắt nhìn gã, đáp: “Hiểu Mỹ, anh thật sự cho rằng chuyện này vì anh mà ra hay sao? Anh chẳng qua chỉ là lớp nguy trang mà thôi.”

Mặt theo hơi hé miệng, siết chặt đấm

Tân Trạm đi tới vỗ vỗ lên vai rồi bảo: Ngũ muốn giết tôi, cũng không đơn giản như vậy đâu.”

Chẳng mấy chốc, ông ta và mấy tên đồ đệ của mình đã đi tới biệt thự ở núi Long An. Bên trong biệt thự, Tân Trạm, Tô Uyên và mặt thẹo đang ngồi trước bàn và uống trà.

Trà, chính là món quà mà đại trưởng lão đã tặng đó.

Thiện Ngũ liếc mắt nhìn anh, sau đó bước nhanh tới. Ông ta đặt mông ngồi ở phía đối diện với Tân Trạm, rồi thuận tay rót một chén trà cho “Trà Ông ta nhấp một ngụm. “Nếu tôi đoán không lâm, thì lá trà này tới từ phủ Dược Thần, xem ra cậu đúng thật là một vị luyện đan sư.”

Tân Trạm cũng không hề phủ nhận, anh cười đáp: “Lá trà này quả thực tới từ phủ Dược Thần, sao thế, ông có quan hệ với phủ Dược à?” “Thân ở Tây Bắc, nên đương nhiên tôi cũng biết phủ Dược Thần

Ông ta hừ một tiếng rồi nói.

Tân Trạm cười nhạt, bảo: “Nếu ông đã biết tôi là người của phủ Dược Thần, vậy còn muốn đối đầu với tôi nữa sao?”

Đổng Thiện Ngũ lạnh giọng quát: “Có mà không dám! Tôi đã từng nhiều lần đưa ra lời thinh cầu luyện đan với phủ Dược Thần, nhưng đều bị từ chối hết! Cho nên, tôi căm thù phủ Dược Thần các người đến tận xương “Ông lợi hại như vậy, sao không xông vào phủ Dược Thần.

Anh nói một cách nghiền ngẫm.

Đổng Thiện Ngũ nhất thời im lặng, ông ta chẳng qua chỉ là một đại tông sư mà thôi, nào dám đi trêu chọc phủ Dược Thần chứ? chủ của phủ Dược Thần chính là một vị võ tông hàng thật giá thật, hơn nữa cũng không phải là mới vào võ tông! “Tân Trạm, hiện tượng lạ vừa rồi tới từ chỗ cậu thật sao?”

Thiện Ngũ híp mắt và nói. “Phải thì sao mà không phải thi sao?” Tân Trạm cười nhạt đáp.

Ông ta hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu cậu có thể tặng cho tôi viên đan dược đó, vậy tôi có thể cân nhắc đến việc tha cho cậu một mạng. Một viên đan dược bậc Địa đổi lấy một cái mạng của cậu, cũng đáng đầy chứ.” “Ông còn biết nó là đan dược bậc Địa nữa sao?” Tân Trạm có hơi kinh ngạc nói.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, rồi đáp: “Bớt nói lời dư thừa đi, đồng ý hay không đây?” “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tân Trạm hip mắt lại hỏi: “Đổng Thiện Ngũ ông cũng đừng quên, bây giờ còn cách lời hẹn chiến của chúng ta hai ngày nữa đẩy.” “Vậy thì đã sao!” Ông ta đứng phắt dậy: “Cho dù tôi ra tay trước hạn thì cậu có thể làm gì được tôi?”

Tân Trạm bĩu môi, nói: “Không ngờ Đổng Thiện Ngũ nổi danh lừng lẫy ở Tây Bắc lại là một tên vô si, xem ra ông chẳng qua cũng chỉ loại có tiếng mà không có miếng.”

Ở Tây Bắc, Đổng Thiện Ngũ cũng là một người nhân nghĩa nổi tiếng!

Ông ta hừ nhẹ, nói: “Cậu đừng hòng dùng đạo đức để trói buộc tôi. Tôi đã bị vây trong cảnh giới đại tông sư mười năm rồi, chỉ cần có thể bước vào võ tông, thì danh tiếng đã là cái thá gì chứ!”

Tân Trạm đứng dậy, đáp: “Tôi không thể cho ông đan dược được, ông hãy từ bỏ ý định này đi.” “Muốn chết!” Đồng Thiện Ngũ lập tức giận tím mặt, khí thế cả người đột nhiên bùng phát! Khí thế khủng khiếp của ông ta giống như một trái bom nổ mạnh, mang theo những luồng sóng vô tận.

Mà Tân Trạm thì đã lập tức dẫn Tô Uyên và mặt theo cách xa “Xem ra không chiến không được rồi.” Anh hừ lạnh rồi nói. mấy mét.

Tân Trạm xoay người nhìn về phía mặt theo và bảo: “Đưa kiểm cho tôi.”

Mặt theo vội vàng đưa kiếm Thanh Đồng cho anh, sau đó gã dẫn Tô Uyên lùi về phía sau.

Cảnh tay của anh run lên, kiểm Thanh Đồng lập tức tản ra khí tức màu đỏ tươi, một luồng sát khí khủng khiếp phun mạnh ra. “Không ngờ trên người cậu còn có nhiều bảo bối như vậy.” Đồng Thiện Ngũ híp mật nói: “Nhưng đáng tiếc, thực lực của cậu không đủ, cho dù có nhiều bảo bối đến đâu cũng vô dụng cả thôi.”

Vừa dứt lời, Đổng Thiện Ngũ đột nhiên giơ bàn tay lên, rồi một bàn tay to như trời lập tức ngưng tụ trên đỉnh đầu Tân Trạm! “Lại là chiêu này nữa sao?” Tân Trạm không khỏi nhíu mày.

Lần này, Đồng Thiện Ngũ rõ ràng đã nghiêm túc thật rồi, khí tức lần này còn gấp mấy lần đợt trước. Tô Uyên ở cách đó không xa, trên gương mặt cũng hiện lên vẻ lo lång. Ngay cả bản thể ở thềm băng Bắc Cực cũng mở trừng mắt trong tích tắc.

“Tân Trạm, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa.” Đồng Thiện Ngũ lạnh giọng nói: “Giao đan dược ra đây”

“Giao con mẹ ông!” Tân Trạm chửi ầm lên. “Muốn chết!” Ông ta vô cùng tức giận, lòng bàn tay thúc giục nội kình, rồi bàn tay to khủng khiếp đó lập tức đè về phía Tân Trạm!

“Chu Thiên Thập Tam Trảm, nhát thứ nhất!” Tần Tram nằm chặt kiếm Thanh Đồng, gầm lên giận dữ! “Keng keng keng!” Kiểm Thanh Đồng xẹt qua bàn tay đó, phát ra âm thanh giống như sắt thép va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía!

Mà bàn tay to đỏ lại không hề bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn mang theo tiếng gào thét đè về phía anh! “Nhát thứ hai!” “Nhát thứ ba!”

Tân Trạm cản rằng, ba nhát liên tiếp vọt mạnh tới!

Nhưng bàn tay đó vô cùng đáng sợ, dưới ba nhát kiếm, một tiếng “răng rấc” chói tai lập tức cắt ngang bầu trời!

Mà bàn tay to đó cũng trực tiếp bị chém đứt từ giữa dưới lưỡi kiếm sắc bén!

Đổng Thiện Ngũ híp mắt, cười lạnh và nói: “Có mấy phần bản lĩnh đẩy, một chương này của tôi chỉ mới dùng năm thành sức lực, nếu tôi dùng hết toàn bộ sức lực, liệu cậu còn có thể chống đỡ được nữa không?”

Sắc mặt của Tần Trạm lạnh lẽo, lộ rõ vài phần nặng nề.

Xem ra, mình đã xem nhẹ bản lĩnh của vị đại tông sư nổi tiếng lâu năm này rồi. “Lần này, tôi sẽ không nương tay Ông ta lại chậm rãi giơ tay lên, nội kinh ngưng tụ phía trên bàn tay.

Đúng lúc này, cách đó không xa, đột nhiên có một đám đông ôm camera chạy tới.

Mà người đang chạy ở phía trước nhất chính là Hứa Bắc Xuyên! “Các người thân là phóng viên của hiệp hội võ giả, nhất định phải ghi lại cảnh tượng Anh ta chạy một mạch tới trước mặt.

Hứa Bắc Xuyên chỉ vào mũi Đổng Thiện Ngũ rồi chửi ầm lên: “Lão già này thật không biết xấu hổ, đã nói ba ngày sau sẽ tới đánh nhau với sư phụ tôi, nhưng bây giờ lại không giữ chữ tín. Các người phải ghi lại cẩn thận bộ mặt của lão già họ Đổng này, mau, quay cận cảnh ông ta đi!”

Một đồng camera lập tức nhằm thẳng vào Thiện Ngũ. Sắc mặt của ông ta xanh mét, người tức đến phát run. “Tôi nói nè, các người có phỏng vấn không thể? Thôi bỏ đi, vẫn nên để tôi.” Hứa Bắc Xuyên lầm bầm.

Sau đó, anh ta nhìn Thiện Ngũ một cách vô cùng thô rồi nói: “Ông tôi xin được vấn ông một chút. Làm thế nào mà ông có thể luyện được da mặt dày đến vậy? Nghe nói ông quan mười năm, hóa ra trong mười năm này lại luyện cho da mặt cho dày thêm sao, vậy xem ra kết quả mà ông đạt được cũng không tệ đó nha!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.