Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2210



Chương 2210

Chắc chắn mình phải đắc tội với Ngô Bình Nhi này, không chỉ vì chỗ đồ tốt mà cô ta phơi bày ra, nếu như không giết cô †a, chờ đến khi cô ta có cơ hội, Ngọc Sang gã ta cũng phải xong đời.

“Chuẩn bị xong chưa?” Đầu trọc quay đầu qua nhìn thuộc hạ.

“Bang chủ, có thể bắt đầu tuỳ theo tình hình” Một lão già cười nói.

“Phải thành công trong một lần, nhằm vào cô ta”

Đầu trọc cười lạnh một tiếng, gã ta đột nhiên né tránh, mười mấy người sau lưng tức khắc ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.

Những máu tươi này ngưng tụ thành một đạo linh quang ở giữa không trung, tốc độ nhanh đến mức khó tin bay về phía Ngô Bình Nhi.

“Đây là thứ gì?”

Con người Ngô Bình Nhi co rút một cái, theo bản năng dùng linh kiếm chém.

Nhưng mà khoảnh khắc đạo linh quang này bị chẻ ra, màu đỏ máu lại hiện lên một lần nữa, hơn nữa còn đan lại thành một cái lưới máu đỏ to lớn.

Đùng một cái, bao bọc toàn thân Ngô Bình Nhi.

“Trúng kế rồi Ngô Bình Nhi kinh hãi, cảm giác cái lưới máu này không ngừng buộc chặt người mình, tựa như bao vây cô ta lại vậy.

Lập tức cô ta lại tăng tốc thêm một lần nữa, định vừa bay, vừa kính nhờ vật này.

“Tu sĩ bị huyết tế khốn tiên lưới vây khốn, kỳ Độ Kiếp một chút, tuyệt đối không thể chạy mất”

Đầu trọc thấy vậy ngược lại là thở phào nhẹ nhõm.

“Chẳng lẽ mình sắp chết ở nơi này hay sao”

Ngô Bình Nhi cảm thấy lưới máu tươi không ngừng co rút lại, cô ta chuyển động linh khí đều bắt đầu bị quấy rầy.

Trong lòng cô ta hối hận không thôi.

Bây giờ cho dù cô ta vứt bỏ quả trứng khổng lồ này, sợ là đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Đến nỗi con dấu ông nội lưu lại để bảo vệ tính mạng cho cô ta.

Lúc lưới máu tươi rơi xuống Ngô Bình Nhi cũng đã thử qua, nhưng chiến trường Tiên Ma này, dường như ngăn trở lực tác động từ bên ngoài của cường giả kỳ Độ Kiếp, ngay cả con dấu bảo vệ tính mạng cũng không có cách nào phát động được.

Lúc này, thậm chí Ngô Bình Nhi nghĩ tới chuyện trước khi tiến vào chiến trường Tiên Ma, mình đã thề lúc sáng sớm.

Cô ta không khỏi vô cùng khổ sở. Trước đây cô ta còn xem thường Tân Trạm, mà bây giờ có lẽ Tân Trạm còn sống thật tốt, còn bản thân mình thì rơi vào đường cùng.

Lúc Ngô Bình Nhi đang hốt hoảng vạn phần, trong thần thức của cô, đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Phi hành về phía bên trái, thấy hai sườn núi thấp kia không, hướng đó.”

Là giọng nói của Tân Trạm.

Ngô Bình Nhi nghe được âm thanh quen thuộc này, không khỏi có chút kích động.

“Những người này đều có tu vi hợp thể cảnh, đầu trọc đó là hợp thể cảnh lục phẩm, anh đừng để ý đến tôi”

Nhưng mà suy nghĩ một chút, Ngô Bình Nhi vẫn quyết định không đẩy Tân Trạm vào chỗ chết được.

Dẫu sao cho dù có mạnh, cũng không thể đối phó với mười mấy người hợp thể cảnh.

“Đừng nói nhảm, không muốn chết thì nghe theo tôi” Tân Trạm cũng không khách khí, trực tiếp nói.

“Anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.