Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2231



Chương 2231

“Ông bị tôi phong ấn rồi, đương nhiên là không thể làm được gì, nhưng là hiện giờ ông có thể cử động được rồi đấy”

Ánh mắt thâm sâu của Tân Trạm khiến lão cường giả nổi da gà, trong lòng đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

Cái người này rất gian xảo, đây chính là đang sai bảo mình đây mà.

Kế hoạch ban đầu của Tân Trạm là dùng lão cường giả đó làm mồi nhử, nhưng bây giờ trận pháp bị phá hủy, độc trùng cũng chết hết, giữ lão cường giả này lại cũng chẳng có tác dụng gì.

“Đạo hữu cứ nói đùa, lão già này tuy vậy nhưng lại không có cách nào giúp cậu đối phó nổi bọn họ. Tôi chỉ có cảnh giới giới hợp thể thứ tư, căn cơ tu vi của tôi với bọn họ cũng chẳng khác nhau là bao, nhưng bên ngoài kia quá đông người.” Lão già vội vàng lắc đầu.

“Tôi không cần ông đối phó với bọn họ” Tân Trạm lắc đầu nói: “Tôi chỉ hỏi ông câu này thôi, có muốn sống không?”

“Đương nhiên là muốn rồi” Lão cường giả cười khổ nói.

Bây giờ ông ta đã bị Tân Trạm khống chế đến mức này rồi, đến cả cướp con dấu ông ta cũng không dám nghĩ tới nữa, chỉ sốt ruột tìm cơ hội bảo toàn tính mạng.

“Trước hết ông hãy nghĩ cách để đám tu sĩ đó xông vào giết chết tôi. Sau khi giết tôi rồi thì ông mới có cơ hội sống sót”

Tân Trạm nhìn về phía lão cường giả đó, cân nhắc: “Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, Tê Vân Tông muốn tập hợp thật đông tu sĩ đến rồi mới đi vào. Ông thử nghĩ xem, nếu có một tu sĩ tin lời ông tha cho ông thì còn được, nhưng nếu có đến trăm tên tu sĩ mà chỉ một tên có ý định muốn chém chết ông thì ông có còn sống ra ngoài đó được không?”

Khuôn mặt của ông lão trở nên cứng đờ, sau đó sắc của ông ta chuyển biến rất nhanh.

Một khi Tân Trạm bị giết, trận pháp sương trắng bị phá vỡ, đám người đó sẽ thấy mình bị ném xuống mặt đất.

Khi đó, nếu đối phương không tin mình bị bắt mà là do tùy tùng của Tân Trạm ngụy trang, chúng sẽ thẳng tay giết lão ngay lập tức để trừ hậu họa, đó cũng là chuyện bình thường.

Dù sao những tên đối địch với Tân Trạm đều đã chết hết, vậy thì tại sao chỉ còn ông là còn sống?

“Đạo hữu, xin hãy chỉ cho ta cách để sống sót”

Con đường này bị phá hủy ngay lập tức thì ông lão cũng hoảng hồn theo.

“Cái này thì đơn giản lắm, trước hết ông hãy nuốt viên đan dược này vào đi” Tân Trạm ném cho ông ta một cái bình sứ.

Ông già phát hiện ra rằng mình có thể cử động cánh tay được, sau đó nhìn vào bình sứ với vẻ mặt hơi do dự.

Ngay cả một tên ngốc cũng biết rằng bên trong chiếc lọ sứ này rất có thể là một viên thuốc độc.

“Chết đến nơi rồi mà ông còn lo lắng chuyện này sao?” Tân Trạm nói.

Nghe vậy thì sắc mặt của lão già bỗng đỏ bừng, ông ta cầm lấy bình sứ, nuốt viên thẳng viên đan dược vào trong bụng.

“Tốt lắm, viên đan dược này quả thực là có độc, hơn nữa nó là loại cực kỳ độc, sau một ngày sẽ tự nổ. Ngoại trừ tôi ra tuyệt đối không có một phương thuốc nào có thể giải được”

Tân Trạm gật đầu nói: “Ông cũng biết trước thủ đoạn trước đây của tôi rồi đấy, biết tôi ra tay luyện độc như thế nào mà”

“Đạo hữu, lão già này tuyệt đối không dám hai lòng, cậu có việc gì cứ dặn dò tôi” Ông lão đứng dậy, vội vã chắp tay nói.

“Được rồi, một lát nữa tôi sẽ phái ông đi ra ngoài. Ông giả làm một tu sĩ đến tìm tôi, trà trộn vào đám tu sĩ đó, sau đó truyền tin cho tôi rồi làm theo chỉ dẫn của tôi”

Trán ông lão rịn một tầng mồ hôi, ông ta đương nhiên là hiểu được rằng Tân Trạm đang muốn ông ta làm gián điệp, nhưng rốt cuộc là Tân Trạm muốn làm gì đây?

Tân Trạm nói xong thì ngập ngừng một lát, sau đó nhắc nhở ông lão: “Ông có từng nghĩ tới chưa, về căn cứ tu vi này của tôi, làm thế nào mà tôi lại có nhiều thủ đoạn như vậy, có một loại độc trùng nhạy bén, có thể giết người, hợp cảnh giói mà không thành vấn đề. Sư tôn của tôi là ai, thế lực chống lưng cho tôi rốt cuộc là gì. “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.