Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2438



Chương 2438

“Tôi đến Lam Tinh của các cậu, đầu tiên là bị môn phái gì đó vây hãm ngàn năm, sau đó cướp đoạt cậu thất bại, lại bị cha cậu nhốt lại. Thời gian thế mà trôi qua lâu quá rồi, ngược lại tôi chẳng biết mình muốn gì”

Tân Trạm lắc đầu, tâm trạng của Phù Ma chắc cũng giống những người sống ở nông thôn lâu năm, không thể hòa nhập với trung tâm thành phố.

“Thế nhưng ông đã từng nói ông mang theo hận thù chồng chất đến đại lục này, còn bị đuổi đi, vợ con chia lìa. Lẽ nào ông không muốn báo thù sao?”

“Đương nhiên là tôi muốn, vậy tôi sẽ đi theo cậu trước, ít nhất là cho đến khi ký ức được kích hoạt”

Phù Ma thậm chí còn không nghĩ, nói: “Bởi vì tôi cảm thấy thằng nhóc cậu là một kẻ chuyên gây chuyện, nói không chừng đi theo cậu còn dễ hơn việc tự mình tìm kiếm kẻ thù”

“Vớ vẩn, tôi gây rối chuyện gì, đều là người khác khiêu khích tôi” Tân Trạm không còn gì để nói.

Nhưng nếu Phù Ma đã muốn ở lại, Tân Trạm cũng không phản đối.

Ông ấy lựa chọn như thế nào, chỉ có chính ông ấy mới có thể quyết định, mà anh cũng nhất định sẽ đứng về phía ông ấy.

Chuyện của Phù Ma còn không sao, nhưng trạng thái của Chu Lam lại khiến Tân Trạm lo lắng.

Vật nhỏ này giống như Phù Ma, đều là tự mình chạy đến Thức Hải ở nhờ, hơn nữa còn là loại ở lì mãi không chịu đi.

Nhưng Phù Ma dù sao vẫn còn tỉnh, mà Chu Lam này từ sau khi mình đến thành cổ Đông Hoàng, vẫn luôn hôn mê đến bây giờ.

Nếu không phải tu vi của tên nhóc này tăng lên từ từ trong lúc ngủ say, hiện tại đều đã ở đỉnh phong của Phân Thần Cảnh, Tân Trạm sẽ nghi ngờ không biết có phải bị bệnh hay không.

Tiếc là trên đường đi, mình không gặp được một ngự thú vô cùng tài giỏi nào, cũng không biết vấn đề của Chu Lam nằm ở đâu.

Tân gia không giỏi về ngự thú, mà Phù Ma cũng không hiểu.

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Tân Trạm lại khẽ động.

Những tu sĩ bình thường có thể không hiểu rõ quá nhiều đối với linh thú và quái thú, nhưng nhà họ Ngô là gia tộc tối cao, có lẽ sẽ biết rõ nhiều hơn họ.

Với lại những dòng tộc lớn này, không chỉ có một thuyền bay.

Tuy Ngô Thái Vĩnh mãi không lộ ra thực lực nhưng khi tỏa ra khí tức, bao gồm khí chất, rõ ràng cũng là cao thủ của Độ Kiếp Cảnh.

“Bản mệnh quái thú, vẫn luôn ngủ mê man?”

Tân Trạm tìm Ngô Thái Vĩnh, sau khi hỏi chuyện này, Ngô Thái Vĩnh cũng hơi chau mày.

Nếu như nói những tu sĩ thông thường tìm đến mình để hỏi thăm, Ngô Thái Vĩnh đối với việc này không hiểu, nhất định từ chối thẳng là được.

Nhưng với thân phận Tân Trạm thì khác, là chú hai chính miệng yêu cầu phải hết sức tiếp đãi khách. Bản thân không thể tùy ý tiếp đãi qua loa.

“Như vậy đi cậu Trình”

Ngô Thái Vĩnh cân nhắc nói: “Liên quan đến việc của quái thú thì tôi cũng thật không biết nhiều lắm. Nhưng ở Bắc Vực, có một tông môn rất giỏi về việc này, với lại cũng thuận đường với Diệp Châu mà cậu muốn đến, tôi có thể dẫn cậu đến đó để hỏi thăm”

“Vậy phải làm phiền tiền bối rồi” Tân Trạm nói.

“Khách sao rồi, Huyền Thú Cốc đó cách nơi này còn mấy ngày đi đường, cậu có thể xử lý trước các việc khác, đợi đến nơi thì tôi lại gọi cậu” Ngô Thái Vĩnh cười nói.

Sau khi Tân Trạm cảm ơn, trở về trong phòng và tiến vào trạng thái tu luyện.

Sinh tử vận không đơn giản như vậy, anh còn phải tiếp tục lĩnh hội.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Tân Trạm đang đắm chìm trong việc lĩnh hội.

Đến ngày thứ ba, Tân Trạm đang ngồi trên mặt đất, trước mặt anh bao quanh bởi một luồng khí màu trắng xám, giống như một con rắn nhỏ không ngừng bơi lội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.