Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2531



Chương 2531

“Cho con một con đường sống?”

Diệp Trảm Long đôi mắt sáng lên, đột nhiên bật cười.

Bóng dáng của ông ta lóe lên, đột nhiên lao thẳng về phía ông cụ Diệp.

Linh khí đầy trời hóa thành một luồng ánh sáng thần thánh, ầm ầm hướng về phía đối thủ mà tấn công.

Ông cụ Diệp tức giận, giơ tay ngưng tụ linh khí chặn lại.

Hai luông sức mạnh va chạm vào nhau, Diệp Trảm Long lui về phía sau mười thước, ông cụ Diệp cũng ngã xuống đất, thân thể chợt chấn động.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khóe miệng ông ấy liền chảy ra một chút máu.

Khuôn mặt đại trưởng lão cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

Ông cụ Diệp thế nhưng cũng là Độ Kiếp Cảnh cường giả, vậy mà ông ấy vẫn không thể chịu nổi đòn của Diệp Trảm Long.

“Diệp Trảm Long, mày”

Ông cụ Diệp vô cùng tức giận, không ngờ đến chính cả ruột thịt của mình, cũng lại dám tấn công mình.

“Ba, ba quả thực đã già rồi” Diệp Trảm Long mắt nhìn về phía ông cụ Diệp, nét mặt lộ ra vẻ giêu cợt.

“Với tính cách của ba nếu con làm chuyện phản nghịch như vậy, ba chắc chắn sẽ không bao giờ tha mạng cho con. Ba đúng là mượn cáo oai hùm. Dù có tỉnh lại bằng một cách nào đó, việc tu luyện của na cũng không thể nào khôi phục lại trong thời gian ngăn như vậy được.

“Anh hai, đừng do dự, thừa dịp ông ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn, cùng nhau giết.”

“Đúng là nghiệp chướng, ngay cả ba mà cũng muốn giết chết!” Diệp Long Xuyên tức giận nói.

“Ha ha, ai ngăn cản tôi, đến cha ruột cũng sẽ giết không tha”

Diệp Trảm Long vẻ mặt điên cuồng, nhìn về phía trưởng lão đang đang do dự cùng những thuộc hạ khác.

“Tất cả mọi người đã lựa chọn phản bội, hiện tại còn có đường quay lại sao? Nếu không giết người bên kia, khi để ông ấy khôi phục hoàn toàn, cái chết mới là dành cho chúng ta”

Một lời nói được thốt ra, không ít thuộc hạ sắc mặt lạnh lùng đứng dậy.

Hoàn toàn chính xác, muốn sung túc giàu có, đến thời điểm này, không còn con đường nào khác có thể lui.

“Giết tất cả mọi người.”

Diệp Trảm Long dẫn đầu, đại trưởng lão chần chừ một chút, những người khác cũng theo đẳng sau mà xông ra.

“Thật sự là nghịch tử”

Đồng tử của ông cụ Diệp co rút lại, biết bí mật của mình đã bị người khác nhìn ra, ông ấy vung tay bắn ra một chùm linh quang, ầm ầm nổ tung phía trước.

Luồng khí hỗn loạn tạm thời chặn đứng đám người đuổi theo, rồi đột ngột kéo đám người Diệp Long Xuyên, đột ngột rút lui.

Tất cả mọi người lui vào đại sảnh, ông cụ Diệp cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tại đại sảnh, từng màn sáng bay ra bốn phía, bao bọc lấy nơi đây.

Sau khi làm xong, ông cụ Diệp khuyu xuống, trên trán đầy mồ hôi, thở hổn hển liên tục.

“Ba, ba thế nào rồi”

Diệp Long Xuyên và những người khác vội vàng đỡ ông cụ Diệp lên.

“Long Xuyên, Khắc Long”

Ông cụ Diệp thất thần nhìn người nhà họ Diệp trước mặt, thở dốc nói: “Ba làm các mọi người thất vọng rồi. Tuy rằng ba đã khôi phục được sinh mệnh, nhưng ba lại mất đi quá nhiều linh lực từ trước sợ rằng sẽ phải mất hai hoặc ba ngày nữa để hồi phục. Bây giờ, ba không thể cứu mọi người được nưa.”

Mọi người trong nhà họ Diệp trong lòng lạnh như băng, bầu không khí ngưng trệ nhất thời.

Ông cụ Diệp là hy vọng cuối cùng của họ, bây giờ ông cụ Diệp không thể chiến đấu được với Diệp Trảm Long, vậy họ mong đợi điều gì, dòng họ Diệp còn mong đợi điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.