Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2697



Chương 2697

Trước đây khi mình tốt bụng cứu cô ta, Phó Mãn Nhi này còn cảm ơn mình, cảm thấy phẩm hạnh không tệ, nhưng bây giờ càng nhìn càng cảm thấy đáng ghét.

“Anh đi qua Loạn Tâm Mê Vụ trận tới đây, làm sao có thể chứ?”

Sau khi Phó Mẫn Nhi nhận ra, trong lòng còn chấn động hơn.

Ngay cả Sử Thi Vũ đối diện cô ta, cũng hơi kinh ngạc nhìn Tân Trạm một cái.

Loạn Tâm Mê Vụ, không ai không biết chỗ này, trận pháp sắc bén bí ẩn, cho dù bản thân anh ta cũng không dám dễ dàng đặt chân.

Nhưng thanh niên trước mặt này lại có thể phá trận thành công sao?

Hơn nữa nhìn bộ dạng chỉ tốn rất ít thời gian đã làm được.

“Tại sao không thể chứ?” Tân Trạm hỏi lại, anh cũng không nhiều lời.

“Tôi hiểu rồi”

Bỗng nhiên Phó Mãn Nhi lộ ra vẻ mặt như hiểu ra điều gì đó, cười lạnh hồi phục sự bình thản.

“Năm trăm năm trước cũng có một vị tu sĩ, rõ ràng thực lực không mạnh lại có thể xuyên qua Loạn Tâm Mê Vụ trận, thực sự khiến mọi người kinh ngạc, nhưng sau đó chúng tôi đến Cực Hàn cung mới biết, Loạn Tâm Mê Vụ trận tiền bối để lại này, trừ bỏ cách phá trận thông thường còn có một cách khác”

“Phó Mãn Nhi đạo hữu, Loạn Tâm Mê Vụ còn có cách xử lý khác sao?”

Sắc mặt Sử Thi Vũ cũng hơi thay đổi, chuyện này đến cả anh ta cũng không biết rõ.

“Không sai, chỉ cần có đủ may mắn, như vậy cũng có thể xuyên qua trận pháp này, bởi vì trận pháp này khởi động là căn cứ vị trí hiện tại của tu sĩ, Loạn Tâm Mê Vụ trận này mỗi phút mỗi giây đều biến đổi, nhưng sau khi tu sĩ tiến vào trong thì sẽ cố định lại”

Phó Mẫn Nhi cười lạnh nhìn Tân Trạm.

“Vậy nên chỉ cần trong mấy chục bước này, mỗi bước đi đều đúng, như vậy tự nhiên có thể ra khỏi nơi đó”

“Chẳng trách anh không dám giải thích với tôi, vốn dĩ anh cũng chỉ là kẻ đánh bừa thôi, không biết nội tình bên trong như nào” Phó Mẫn Nhi cảm giác mình đã đoán đúng toàn bộ quá trình rồi.

Tân Trạm im lặng lắc đầu, người phụ nữ này có sức tưởng tượng quá phong phú, lần này anh quyết mặc kệ Phó Mẫn Nhi.

“Chó ngoan không cản đường”

“Anh nói cái gì?”

Tân Trạm lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Phó Mãn Nhi, tiếp tục đi đến trước vừa vào.

*V¡ đạo hữu này, xin hỏi muốn bái kiến vị đệ tử nào trong môn” Tân Trạm đi tới có nữ tu chào đón, cô ấy cung kính hỏi.

“Tôi tới tìm Thánh nữ Tô Uyê “Ha ha ha, chỉ bằng cái tên đánh bừa dựa vào may mắn như anh mà cũng xứng tìm Uyên Nhi”

Nào biết lúc này, Phó Mẫn Nhi lại cười lạnh một tiếng  ân Trạm nói.

“Tôi tìm ai không phải là chuyện của cô, tôi và cô không quen, cho nên tôi hy vọng cô có thể câm miệng, không cần lượn qua đảo lại như ruồi vậy” Tân Trạm lạnh lùng nói.

“Anh! Hừ, khoe khoang cái gì, em gái Uyên Nhi của tôi một lát sẽ xuống núi, lúc đó rồi sẽ biết” Mặt Phó Mãn Nhi biến sắc, ngay sau đó khinh thường nói.

“Anh cho rằng em gái Tô Uyên ai muốn cũng gặp được à?

Ngay cả Sử Thi Vũ đạo hữu, cũng chỉ có thể chờ chị Uyên Nhi đi phố chợ, mới có thể tán gẫu vài câu ở trên đường đi, anh còn không có tư cách được em gái Tô Uyên nhìn một cái.”

Phó Mẫn Nhi nói được lời này, đương nhiên là không hề cảm thấy có gì khó khăn.

Từ khi Tô Uyên nổi tiếng, những kẻ hâm mộ danh tiếng tìm kiếm Tô Uyên càng ngày càng nhiều vô số kể, ngoại trừ Sử Thi Vũ, cũng có rất nhiều thiên tài anh tuấn lợi dụng đủ mọi cách đi vào nơi đây, dự định xin gặp Tô Uyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.