Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2707



Chương 2707

Trừ cái này ra, chủ của Thưởng Nguyệt Các chẳng những là hợp thể cường giả có tu vi cảnh đỉnh phong, còn là một cầm sư cực kỳ xuất sắc, đàn tấu Tiên Âm được Đạo Khúc, từng làm không ít tu sĩ ngộ ra, đột phá giới hạn tăng tu vi.

Cho nên bất luận là tới đây để hưởng thụ ẩm thực thượng cổ tiên ma tôn, hay là nghe một nhạc khúc có khả năng đột phá cảnh giới, gia tăng thiên đạo hiểu được Tiên Âm, Thưởng Nguyệt Các đều là một lựa chọn không tồi.

Đặc biệt là mấy ngày nay, lúc nào chủ của Thượng Nguyệt Các cũng có thể xuất quan, tự mình đàn tấu khúc nhạc, rất nhiều tu sĩ ở nơi khác cũng là nghe danh mà đến.

Đi đến bên ngoài Thưởng Nguyệt Các, dòng người chen chúc xô đẩy, có rất nhiều tu sĩ.

Nếu không phải mình ở trong đó, Tân Trạm cũng hoài nghi đây có phải là nơi trần thế hay không.

Dù sao cũng may Thượng Nguyệt Các được quản lí rất tốt, tuy rằng tu sĩ không ít, vẫn có tu sĩ chuyên môn phụ trách dẫn dắt, giữa các tu sĩ cũng không có xích mích gì.

Khi tu sĩ hướng dẫn tiến vào bên trong Thưởng Nguyệt Các, mới phát hiện bên trong có Động Thiên.

Chẳng những bố trí vô cùng khéo léo, một chút cũng không khác với khuôn sáo cũ, có một loại cảm giác ở trên tiên cung.

Ngoài ra nơi đây cũng rất rộng rãi, tiếng đàn sáo mềm nhẹ vang lên, đi ở trong đó không cảm thấy ồn ào, ngược lại ngửi được khí tức huân hương, cả người cực kỳ thả lỏng.

Tân Trạm cũng có chút kinh ngạc cảm thán, hiển nhiên, bên trong Thưởng Nguyệt Các nhìn không đơn giản như bên ngoài, bố trí rất nhiều trận pháp, cung cấp các loại công hiệu.

“Hai vị đạo hữu, xin hỏi có đặt chỗ trước không” Nữ tu phụ trách chiêu đãi nói.

“Tôi là lần đầu tiên tới Thưởng Nguyệt Các, không biết còn cần đặt trước”

Tân Trạm lắc đầu nói: “Chẳng lẽ không đủ chỗ sao?”

“Vậy hai vị có thể chưa rõ lắm, Thưởng Nguyệt Cát chúng tôi từ tầng một đến chín, trừ tầng chín thì các khu vực khác đều mở. Nhưng gần nhất bởi vì Tiên Âm Đạo Khúc, tu sĩ tới thật sự quá nhiều, cho nên nếu đạo hữu không có đặt chỗ trước vậy chỉ có thể ở tầng thứ nhất”

“Các tầng khác đều đầy hết rồi sao?” Đôi mày của Tân Trạm nhăn lại.

“Ha ha, Tân đạo hữu đến chuyện này cũng không biết”

Lúc này, Sử Thi Vũ không nhanh không chậm đi tới, mặt cười lạnh.

“Chủ của Thưởng Nguyệt Các cũng không lộ mặt, lúc cô ấy đàn tấu Tiên Âm, cũng sẽ ở gác mái tầng thứ chín mà đàn tấu, đương nhiên là khoảng cách càng gần càng nghe rõ ràng, tới nơi này rồi, chỉ sợ đến âm luật của khúc còn nghe không rõ: “Thánh nữ Tô, may mắn tôi đã sớm đặt chỗ ở tầng thứ tám, khoảng cách gần Các chủ nhất, cũng có thể nhận thức sự kì diệu của Tiên Âm tốt hơn. Không bằng cùng tôi đi lên lầu.

Nơi đó mới xứng với cô.”

Sử Thi Vũ lấy ra một khối thẻ ngọc, giao cho nữ tu, ánh mắt khiêu khích nói: “Tôi biết Anh Tân đang suy nghĩ cái gì, đại khái là cảm thấy tôi chỉ là chuẩn bị tốt mà thôi, nhưng trên thực tế cũng chỉ có người đủ thân phận mới có thể bước lên †ầng tám, cho dù anh đặt chỗ trước cũng khó có tư cách lên †ầng tám”

Sử Thi Vũ nói ra hai chữ tư cách rất mạnh, hiển nhiên muốn thể hiện sự không cùng đẳng cấp giữa anh ta với Tân Trạm ở trước mặt Tô Uyển.

“Đương nhiên, tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy, anh Tân cũng có thể cùng đi”

Sử Thi Vũ cũng hiểu, một khi Tân Trạm đáp ứng, tương đương với việc thấp hơn anh ta một bậc.

Mà tới trên lầu, anh ta càng có không gian để Tô Uyên thấy rõ Tân Trạm chênh lệch với người thừa kế gia tộc như anh ta đến mức nào.

“Tân Trạm, nếu không chúng ta đi nơi khác đi”

Tô Uyên nhíu mày, chỉ cần đi cùng Tân Trạm, đi chỗ nào đều không sao cả.

Tân Trạm cười cười, cũng lười để ý tên Sử Thi Vũ não tàn này.

Nếu Tô Uyên thật sự thích Đạo Khúc, cùng lắm thì anh đi đến Tụ Bảo Các mua một linh cầm, cho Phù ma hỗ trợ đàn tấu một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.