Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2800



Chương 2800

“Thật nực cười, ai trả đủ cao người đó thắng, tại sao tôi phải nhường ông”

Thanh niên chế giễu: “Hơn nữa? Tôi biết ông là ai mà cần ông bán giá thấp?”

Ông lão nghiến răng, đưa ra một lời đề nghị khác nhưng ngay sau đó đã bị chàng trai trẻ lấn át. Lần này, ông đã bị đánh bại hoàn toàn, với vẻ mặt thất vọng ông cũng thôi không ra giá nữa.

Ngay khi cậu thanh niên tỏ ra vô cùng tự hào và cảm thấy món đồ này ở chắc chắn là của mình, Tân Trạm liền giơ tay lên: “Mười lăm nghìn tử kim linh tệ” Trên khán đài đột nhiên náo động, không ít người kinh ngạc nhìn Tân Trạm.

Lúc trước Tân Trạm mua được hài cốt của tôn giả vẫn còn để lại trong lòng nhiều người ấn tượng, không ngờ lần này lại lấy ra nhiều tử kim linh tệ như vậy.

Ngay cả thanh niên bình tĩnh ban nãy cũng cau mày khi nghe lời đề nghị của Tân Trạm.

Anh đưa ra một đề nghị khác, nhưng bị Tân Trạm áp đảo.

Bây giờ cậu thanh niên đó không chịu được nữa. Mặc dù pháp bảo của Linh Lung tiên các này rất tốt nhưng gần hai mươi nghìn đồng tử kim linh tệ là một số tiền khổng lồ đối với bất kỳ ai.

“Đạo hữu, tôi là Phùng Nguyệt Dư từ Tùng Phong Thành.

Tôi sẽ cần thứ này cho một số sự kiện lớn trong vài ngày tới hy vọng anh cho tôi chút sĩ diện, nhà họ Phùng tôi nhất định sẽ rất biết ơn”

Thanh niên trực tiếp bỏ mạng che mặt ra, để lộ gương mặt thật.

“Thì ra là Phùng công tử, lúc nãy tôi gặp anh ấy, nhưng không ngờ anh ấy cũng đến Mạc Thành”

“Chắc là vì chuyện của nhà họ Tân mà đến rồi, haha anh †a cứ tiết lộ danh tính như vậy, xem ra vị đạo hữu này chuẩn bị phải rút lui rồi” Có người chế nhạo nhìn về phía Tân Trạm nói.

“Đúng là phí lời Phùng Nguyệt Dư đứng thứ hai trong danh sách anh hùng băng tuyết. Nhà họ Phong còn là gia tốc lớn ở Bắc Vực. Có mấy ai dám xúc phạm”

Có thể thấy rằng Phùng Nguyệt Dư nhất định sẽ giành được chiếc nhẫn này.

Trong mắt mọi người, Tân Trạm phải lùi một bước trước.

†ầm ảnh hưởng của nhà họ Phùng tại Tùng Phong Thành. Ngay cả ông lão tóc hoa râm cũng không nói gì.

Mười tám nghìn đồng tử kim linh tệ đã vượt quá dự tính ban đầu của ông, mà ông cũng không cần phải đối đầu với Phùng gia.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tân Trạm, bọn họ tự hỏi liệu anh ta có chịu mỉm cười mà từ bỏ hay không, khi biết người trước mặt là Phùng Nguyệt Dư, Tân Trạm nhẹ lắc đầu.

Phùng Nguyệt Dư tươi cười rạng rỡ, nghĩ rằng Tân Trạm đã chịu thua. Không ngờ, Tân Trạm nói: “Năm nghìn đồng tử kim linh tệ cộng thêm một viên tiên đan hoàn mỹ cấp sáu khác, thế nào?”

“Đạo hữu, anh có nghiêm túc không?” Vẻ mặt của ông lão tóc hoa râm đột ngột thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn Tân Trạm.

“Giao dịch hoàn tất” Tân Trạm nói.

“Tôi sẽ bán” Trước sự ngạc nhiên của mọi người, ông lão không chút do dự liền đồng ý bán.

Ngay cả Phùng Nguyệt Dư cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm.

“Vị huynh đệ này, đây không phải là không để lại thể diện cho nhà họ Phùng sao?”

Phùng Nguyệt Dư nới lỏng lá chắn của thuật hình thành, đỉnh phong cảnh hợp thể bộc phát, luồng khí áp lực như núi hướng về Tân Trạm áp chế bao trùm, dường như muốn đẩy Tân Trạm ngã xuống đất.

Tân Trạm còn chưa có động tác gì, Chu Chính đứng sau lưng anh đã tái mét, thở không ra hơi khi bị hậu quả của lực ép này đè lên người.

Không đạt được thứ mình muốn thì phải ra sức hù dọa mọi người?

Vẻ mặt của Tân Trạm lạnh lùng, thay vào đó anh đột ngột đứng dậy, toàn thân xoay tròn, giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, rạch ngang qua bầu trời, phá vỡ luồng khí áp chế này.

Chu Chính lau trán, toàn thân đổ mồ hôi.

“Thật nực cười, ai trả đủ cao người đó thắng, sao tôi phải nhường.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.