Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2803



Chương 2803

Hắn và người bạn bị thương kia thân thiết như ruột thịt, cả hai cùng nhau khám phá nghĩa trang đại năng, hai người luôn hợp tác rất ăn ý với nhau. Nếu người bạn đó thật sự trọng thương mà chết có lẽ sau này hắn cũng chẳng thể tìm được một cộng sự tốt như vậy nữa.

“Đạo hữu, vậy thế này thì sao. Mặc dù chất lượng của thứ này kém hơn một chút, nhưng tổng cộng tôi có ba cái. Tôi sẽ cho cậu cả ba cái một lúc, vậy là được rồi nhỉ”

Người đàn ông nghiến răng chịu thua. Bây giờ hắn cũng không dám giấu diếm, trực tiếp lấy ra tất cả trận bàn.

Hội trưởng hội dược sư Mạc Thành cũng chỉ là một dược tôn ngũ phẩm hơn nữa không nhất định sẽ để ý đến bọn họ.

Bây giờ, khó khăn lắm mới gặp được một được một dược tôn lục phẩm dù thế nào cũng phải giải quyết xong việc này.

“Đạo hữu thử nghĩ mà xem chiếc nhãn của Linh Lung Các đó đã tốn mất của anh đến năm nghìn đồng tử kim linh tệ cùng một viên tiên đan lục phẩm. Còn tôi, tôi không cần tử kim linh tệ chỉ cần dùng ba tấm trận bàn đổi lấy một tiên đan ngũ phẩm, dù anh thật sự cân sửa nhưng vẫn không hề lỗ chút nào” Thấy Tân Trạm im lặng, người đàn ông vội vàng bổ sung.

Tân Trạm nhẹ nhàng gật đầu, cũng tính toán lãi lỗ sau.

Nếu tìm kiếm pháp trận sư và thợ tinh luyện để sửa chữa thì rất mất thời gian và công sức mà hiệu quả sửa chữa chưa chắc đã tốt.

Nhưng anh có thể làm được cả hai việc này, anh có rất nhiều tinh linh thạch phẩm chất đỉnh phong, hình thành cũng có thể khắc lại.

Tính theo cách này, giao dịch quả thực không lỗ, anh đã chiếm được nhiều lợi thế.

Nhưng giao dịch là như vậy, bên kia nóng lòng tiên dược, lại bị chính mình dùng thủ đoạn đánh nát, muốn hoàn thành giao dịch đương nhiên phải trả giá cao hơn.

Cuối cùng Tân Trạm cũng đồng ý, người đàn ông vô cùng cảm ơn, hắn ta nhờ dược sư của Mạc Thành thẩm định thuốc, sau khi xác nhận là thuốc đúng, hắn ta rời đi với nụ cười trên môi.

Sau một lúc, tất cả những tu sĩ đã lấy ra những món đồ mà họ muốn bán, cuối cùng cũng không còn ai lên sân khấu nữa.

Thấy còn nhiều thời gian, Lão Trương tuyên bố mọi người có thể tự do buôn bán trong một thời gian.

Còn lão già gây gò muốn mua được nhẫn cổ Linh Lung tiên các khẽ xoa xoa tay, tìm đến phía Từ Trạm: “Đạo hữu, mấy ngày nay cậu có thể cho ta quan sát chiếc nhãn cổ này được không? Ta nguyện ý bỏ ra ba ngàn đồng tử kim linh tệ”

Ông già gầy guộc cười khổ, cố tỏ ra chân thành.

Tân Trạm lắc đầu. Lúc trước ông ấy đã thảo luận với Phùng Nguyệt Dư, nhưng bị đối phương từ chối, không ngờ lại có thể kiên trì như vậy.

Ông lão này trước đó tự nhận là người kế thừa Linh Lung tiên các, nhưng hiện tại lại dính vào thứ này, ước chừng có liên quan gì đến nó.

Tuy nhiên, cả hai không hề quen biết nhau, và làm sao có thể cho người khác mượn: “Vật này đối với ta có vai trò rất lớn, thực xin lỗi, đạo hữu”

Tân Trạm phất tay, cũng không có ý xúc phạm đối phương.

Ông già gầy trông thất vọng, nhưng không nản lòng.

Ông ta hít sâu một hơi, đang định nói gì đó, thì Tân Trạm trực tiếp kích hoạt trận bàn bao phủ toàn thân, hiển nhiên anh không muốn nói đến nữa.

Ông ta bất ngờ nhìn chằm chằm, lắc đầu bất lực và không còn cách nào khác ngoài việc rời đi.

Một lúc sau, hội giao dịch kết thúc hoàn toàn: “Các bạn đạo hữu thân mến, vậy chúng ta có duyên gặp lại” Lão Trương mỉm cười đứng dậy, giữa hai tay đang vung vẩy, thổi ra một luồng khí tức lập tức mở ra.

Tân Trạm chỉ cảm thấy dưới chân rung lên, trước mặt là một đóa hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.