Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2862



Chương 2862

“Trộm của bà có một vò rượu thuốc dỏm thôi mà, cần gì suốt ngày đuổi giết tôi thế. Cùng lắm thì ông đây trả bà mười vò rượu tiên, thế đã được chưa” Ông già vừa chạy vừa không nhịn được la hét.

Lão bà bà im lặng không đáp, cơn thịnh nộ lan tràn trong mắt, bà ta giương tay tung một chưởng khí tức Kinh Thiên.

“Bà già điên khùng này. Ông đây đã gặp thiên tài chó má kia rồi nhé. Theo quan điểm của tôi, thiên tài của bà cũng chỉ là một thằng đần độn, mặt mũi xấu thì thôi, lại còn để râu dê lồm xồm, trông còn chẳng có phong thái bằng Thường Phi Dương này nữa”

“Người như thế có thể là thiên tài tu luyện trong Cổ Luyện Thể Sĩ của bà à? Bà đối đầu với tôi vì người như thế làm gì, thật sự không đáng mà”

Thấy lão bà bà không nói gì, ông già tránh thoát những đòn tấn công đó, rồi lại tiếp tục kêu la.

“Số rượu còn thừa đâu rồi, giao nộp ra đây cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho ông.”

Lão bà bà nghiến răng, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.

“Tôi uống hết vò rồi, làm gì còn thừa lại giọt nào”

Ông già cảm thấy hồi hộp bất an, mắt chớp chớp.

“Vẫn chưa chịu nói thật chứ gì? Thế thì tôi đây sẽ theo ông đến sông cạn đá mòn mới thôi”

Lão bà bà tức giận hừ một tiếng, khí tức Kinh Thiên lại được tung ra dày đặc.

Hơn nữa, vào lúc này, khí tức bay ra ấy thế mà lại phác họa thành một tấm lưỡi kín không một kẽ hở trong đất trời, rồi sau đó ngay lập tức ùn ùn rơi xuống.

“Chết tiệt, bà đã giăng bãy sẵn ở đây rồi, ông đây bị lừa”

Biểu cảm trên mặt ông già thay đổi rõ ràng, ông ta oán giận la hét. Giờ đây, ông ta đã dùng mọi cách mình có nhưng vẫn không thể tránh thoát. Chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã bị khí tức trấn áp, ngã bẹp xuống đất.

“Đủ rồi, đủ rồi đấy. Bà đừng đánh nữa, tôi dẫn bà đi lấy được chưa? Ở Bắc Vực, ông đây giấu ở Bắc Vực. Ban đầu tôi định đưa cho đứa đồ đệ ngốc kia uống để rèn luyện sức khỏe.

Giờ tôi sẽ lấy trả cho bà, tôi chỉ mới uống một ngụm thôi, tôi đền cho bà, được chưa?”

Ông già bị tấm lưới khí tức trói gô lại, người bị bọc kín trông hệt như một tệp bánh chưng vậy. Thấy lão bà bà đi về phía mình, ông ta bất đắc dĩ kêu to.

“Ông không giấu trong người mà đi đặt ở Bắc Vực xa xôi làm gì? Ông định lừa ai đấy hả?”

Lão bà bà cười lạnh một tiếng rồi đá một cước lên người ông già. Ngay lập tức, ông ta bị đá như một quả bóng cao su, bay ra xa mấy trăm mét, rồi đâm sầm vào một ngọn núi, đục thành một cái hố to ở trên đó.

Đuổi theo ông già khó ưa này mấy tháng liên tục khiến cho cơn tức nghẹn lại trong lòng bà ta, nay cuối cùng cũng bắt được lão già này, bà ta đương nhiên phải trút hết cơn tức mới được.

Tẩn cho ông ta một trận ra trò, sau khi đã trút được sương sương cơn tức, bà ta mới để ông già nói chuyện.

“Tôi không lừa bà đâu, thật đấy. Tôi đi trộm rượu khắp thiên hạ, nên việc bị đuổi giết âu cũng là chuyện thường tình mà thôi. Nếu giấu báu vật trên người thì xác suất gặp phải tình huống đó lại càng cao. Vậy nên, đối với tôi thì tìm một nơi giấu đi mới là phương pháp an toàn nhất”

Lão già nhìn lão bà bà với vẻ bất đắc dĩ.

Không phải do ông ta gà mờ, với thực lực của mình, ông ta gần như có thể giở thói lưu manh gần như tất cả mọi nơi.

Thế nhưng bà già này lại là Cổ Luyện Thể Sĩ số một số hai Thượng giới Đại Lục, không hề kém cạnh Vô Thượng Tông là bao.

Mấy tháng nay ông ta có thể trốn thoát khỏi tay bà ta cũng đã chẳng dễ dàng gì rồi.

Lão bà bà nhăn mày, thật ra thì lời ông già nói cũng rất hợp lý. Với tính cách gợi đòn này của ông ta, giấu vật trên người đúng là không an toàn thật.

“Nếu vậy tôi sẽ tạm tin tưởng ông. Nhưng nếu đến Bắc Vực rồi mà ông không trả lại tôi rượu thuốc thì ông biết tay tôi đấy”

Lão bà bà khẽ hừ một tiếng, phong bế khí tức thần hồn của ông già, rồi lôi ông ta bay về phương bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.