Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 324



Chương 324

Sau khi nói xong những lời này, mấy người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài. Tấn Trạm cau mày, anh nhìn về phía máy người này rời đi, tay không tự giác được nằm chặt lại.

Tần Trạm đi tới cởi dây thừng trên người Phương Hiểu Điệp, cởi băng dính trên miệng cô ta, sau đó ngôi trên ghế sô pha rơi vào trắm tư.

Phương Hiểu Điệp chạy nhanh tới, cô ta sốt ruột nói: “Anh trăm ngàn lần đừng đi, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến đấy!!

Tần Trạm liếc cô ta một cái, nỏi: “Tô Uyên và ông cụ Tô đều nằm trong tay bọn họ, anh có quyền từ chối sao?!

“Nhưng mà…” Phương Hiểu Điệp muốn nói gì đó, cuối cùng không biết nên phản bác thế nào.

Tấn Trạm đứng dậy, nói: “Anh đi nghi ngơi một lát, không có chuyện gì thì đừng quấy nhiều anh.”

Sau khi nói xong, Tần Trạm liền quay về phòngmình.

Đợi ở trong phòng hơn nửa ngày, đến sáu giờ chiếu, Tấn Trạm chinh lý đơn giản một lát, sau đó chuẩn bị ra cửa đến biệt thự Hương Uyển trước, “Một mình ở nhà đợi, khóa cửa thật kỹ, cho dù là ai tới gõ cửa cũng không được mờ.” Tấn Trạm liếc Phương Hiểu Điệp một cái, dặn dò.

Phương Hiểu Điệp gật đầu, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Tấn Trạm!!

Ngay lúc Tấn Trạm chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên Phương Hiểu Điệp kêu lớn.

“Còn có chuyện gì sao?” Tần Trạm hỏi.

Phương Hiểu Điệp cần môi, nói: “Anh cần thận một chút.”

Tần Trạm cười xua tay, không nói câu nào.

Biệt thự Hương Uyển khu an ninh phát triển bậc nhất, mà nơi này cũng là nơi đám giàu có tụ tập.

Cả tòa biệt thự do kim loại tạo thành, vô cùng cứng rắn, cho dù là võ tông đỉnh phong cũng không thể phá vỡ.

Mà bốn phía biệt thự càng phủ kin cameras, trang bị cảnh báo, muốn lặng yên không tiếng động lên vào,gắn như không có khả năng, “Bà chủ, Tần Tram đến rối” Quản gia đứng trước camera thấy bóng dàng Tần Trạm xong, voi vàng chạy tới phòng làm việc của Tiêu Dinh Thiến bẩm báo.

Tiêu Dĩnh Thiến nhìn thoáng qua đồng hồ, mim cười: “Rất đúng giờ, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?!

“Báo cáo bà chủ, toàn bộ đều đã sắp xếp xong rồi.” Quản gia nói.

“Rất tốt.” Tiêu Dĩnh Thiến gật đầu, bà ta bước từ trên lầu đi tới nhà ăn. Tần Trạm đứng trong phòng khách to, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía.

Sau khi anh thả thần thức, thì phát hiện không thể cảm ứng, không biết cả khu này dùng thủ đoạn gì, khiến thần thức không thể mở ra.

Rất nhanh Tiêu Dĩnh Thiến đi tới cầu thang, vẻ mặt kiêu ngạo đi xuống.

Trong phòng ăn to như vậy chi có Tiêu Dĩnh Thiền, Tấn Trạm cùng với ba quản gia, còn có người ẩn nấp trong chỗ tối hay không, không ai biết.

“Nếu đến đây rồi, vậy thì ngồi vào vị trí đi.” Tiêu Dĩnh Thiền thản nhiên nói.

Tấn Trạm nghiêm mặt hỏi: “Tô Uyên và ông Tô đâu?!

Tiêu Dĩnh Thiến liếc mắt nhìn Tấn Trạm một cái, lạnh giọng nói: “Tấn Trạm, bây giờ cậu còn chưa rõ sao? Tôi muốn cho cậu nhìn thấy, cậu mới có thể nhìn thấy, giống như tôi mời cậu ăn cơm, cậu không có quyền từ chối!

Về mặt Tần Tram rét lạnh, nhưng không phản bác. Sau khi đến bàn ăn ngồi xuống, Tiêu Dĩnh Thiến gắp thịt bò trước mặt, tao nhã cho vào trong miệng.

“Bà tới tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì?” Tần Tram hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận hòi.

Tiêu Dĩnh Thiến nghe thấy thế, buông dao nĩa trong tay xuống.

Bà ta mim cười nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn nói cho cậu một chuyện, cậu đừng tưởng rằng mình vượt qua tầng thấp, ở trong mắt chúng tôi, cậu vẫn chỉ l một con rối dễ dàng thao túng.”

“Bà tới tìm tôi, chỉ vì nhục nhã tôi thôi sao?” Tần Trạm lạnh mặt nói.

“Nhục nhã cậu sao?” Tiêu Dĩnh Thiến cười nhạo một tiếng: “Đây mà coi là nhục nhã à?!

Vừa dứt lời, quàn gia ở sau lưng đột nhiên giơ tay, đánh mạnh về phía đầu Tấn Trạm.Tần Trạm nhanh chóng nắm lấy cổ tay ông ta, lạnh giọng nói: “Đây là ý gi?!

“Ai cho phép câu đánh trả?” Về mặt Tiêu Dinh Thiến lạnh lùng: “Bồ tay xuống cho tôi!!

Tấn Trạm híp mắt, chậm chạp không có động tác. Tiêu Dĩnh Thiến bước tới, đi tới trước mặt Tần Tram.

Bà ta vươn tay vỗ mặt Tẩn Trạm, nói: “Nếu cậu không muốn hai ông cháu kia gặp chuyện không may, tốt nhất là thành thật một chút cho tôi.”

Nghe thấy những lời này, về mặt Tần Trạm lập tức trở nên khó coi.

Anh nghiên răng, khi tay quản gia ra, đứng dậy nói: “Bà muốn thế nào, cứ việc tới đi.”

“Vå miệng!” Tiêu Dĩnh Thiến quát lớn.

Quàn gia vội vàng gật đầu nói: “Da, bà chủ.” Sau đó quản gia gio tay, tát mạnh vào mặt Tấn Trạm.

Quản gia này là một võ tông, sức lực của ông ta rất mạnh, một cái tát đánh xuống, trực tiếp đánh Tần Trạm chảy máu miệng.

“Biết vì sao đánh cậu không?” Tiêu Dĩnh Thiến nghiêm mặt hỏi.

Tấn Trạm không hé răng Tiêu Dĩnh Thiến hử nhẹ nói: “Cái tát này, là đánh cậu vô lễ!

Vừa dứt lời, quản gia lại tát vào mặt Tần Trạm một “Cái tát này, tát cậu không biết lớn nhỏ.”

Cái tát thử ba lại đánh tới.

“Cái tát này, là vi cậu lựa chọn giẫm lên tôn nghiêm của nhà họ Tô.”

Tiêu Dĩnh Thiến chưa nói xong, quàn gia đã tát một cái nữa.

Rất nhanh, nửa gương mặt Tần Trạm đã sưng phồng lên.

“Cái tát này, là vì tôi muốn đánh, không có lý do hết.” Tiêu Dĩnh Thien thân nhiên nói.

Tấn Trạm không hé răng, anh há miệng, một cái răng rơi ra.

“Đây là kiểu ngạo trong lòng bà sao?” Tấn Trạm nhếch miệng, hàm răng tuyết trắng nhiễm máu đò tươi.

Về mặt Tiêu Dĩnh Thiến lạnh lùng: “Cậu nói cái cải.gi?!

“Tôi nói, đây là kiểu ngạo của bà sao? Dựa vào bắt nạt người khác, bày ra dịa vị cao cao tại thượng của bà?” Tấn Trạm lau máu, nhếch miệng cười nói: “Tiêu Dinh Thiến, bà đúng là đáng thương.”

“Đáng thương ư?” Tiêu Dĩnh Thiến lập tức giận tim mặt: “Bây giờ người bị đánh là cậu, tôi là dao thớt cậu là thịt cả, cậu nói tôi đảng thương sao?!

Tần Trạm cười mia nói: “Tuy người bị đánh là tôi, nhưng người thân quá hóa giận là bà.”

“Tôi không cần dựa vào cả vú lắp miệng em bày ra địa vị của mình, càng không cần khúm núm như bà để đổi lấy địa vị hiện giờ!

“Bộ dạng bà khàn giọng la lối, thực xấu.”

Những lời này, lập tức khiến vẻ mặt Tiêu Dĩnh Thiến vô cùng lạnh lẽo. Lửa giận trong lòng bà ta dấy lên, mỗi một câu của Tấn Trạm, đều đâm vào trong lòng bà ta.

“Được, được lắm!” Tiêu Dĩnh Thiến nghiên răng: “Tấn Trạm, cậu còn dám nói, tiếp tục và miệng cho toil “Da, bà chủ.” Quàn gia không nói hai lời, giơ tay đánh tới.10 giờ tối, Tấn Trạm đấy người là máu, ngã xuống phòng khách nhà họ Tô. Tiêu Dĩnh Thiến giảm lên mặt Tấn Trạm, lạnh giọng nói: “Bây giờ người đáng thương là ai?!

Toàn thân Tấn Trạm đau xót, ngay cả nói chuyện đếu hơi lao lực.

Nhưng anh vẫn dùng hết sức lực toàn thân, nhếch miệng cười nói: “Tiêu Dĩnh Thiến, ở trong mắt tôi bà chỉ là con gà cấp cao một chút mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.