Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 358



Chương 358

“Tô Vũ và Chu Định đến rồi.”

Ngay lúc này, ở cửa vang lên một trận xôn xao, nhân vật chính hôm nay bước lên sân khẩu.

Thần sắc của Tô Vũ vô cùng kiêu ngạo, Chu Định bên cạnh anh ta thì mặt đầy tin tướng.

Đi cùng trừ Tô Vũ ra còn có Tô Tề Hải, cùng với ông cụ nhà họ Tô!

Nháy mắt ông cụ nhà họ Tô xuất hiện, tất cả nhân vật có mặt mũi ở đây đều nhao nhao đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.

“Bái kiếm ông cụ Tô! Tôi là Lý Trung Lương của nhà họ Lý ở

Trung Nguyên!”

“Ông cụ Tô, tôi là Tôn Thừa Châu ở Thời Quang, bái kiến ông cụ Tô!”

“Ông cụ Tô, tô là…”

Trong lúc nhất thời, ông cụ Tô đã trở thành nhân vật chính của nơi này.

Thân phận và địa vị của ông ta khiến người khác không thể bỏ qua, cho dù là đám người Thương Trụ và Triều Lập của hiệp hội võ đạo thủ đô cũng phải khách sáo nhún nhường.

“Ông cụ Tô, mời ông ngồi. Thương Trụ vừa cười vừa nói. Ông cụ Tô vuốt chòm râu cười bảo: “Không ngờ răng bây giờ giới võ đạo lại phồn hoa như vậy.”

Thương Trụ khách sáo nói: “Ông cụ Tô, cháu trai của ông

Tô Vũ hiện tại đã vang danh khắp thiên hạ rồi!” Tô Vũ nghe vậy lập tức ném một ánh mắt cảm kích cho Thương Trụ.

Mà ông cụ Tô thì thoáng hài lòng nhẹ gật đầu, nhưng không nói lời nào.

“Đó là ông cụ nhà họ Tô hả?” Một dược đồng bên cạnh phủ chủ nói nhỏ: “Mặc dù chỉ là người bình thường nhưng khí thể này quả thực người bình thường không thể sánh bằng.”

“Ừm.” Phủ chủ tán thành: “Nhà họ Tô hôm nay, ở giới kinh doanh và giới võ đạo đều có địa vị cực cao, nhiều năm trước đã vươn mình khắp phương bắc. Thế đạo hiện tại, có thể đặt ngang hàng với nhà họ Tô không nhiều lãm.”

Dược đồng thè lưỡi, nói: “Tân trưởng lão thật là can đảm, dám đối đầu với một con quái vật khổng lồ như vậy.”

Phủ chủ hơi nhắm mắt, không nói gì thêm.

Ông cụ Tô được sắp xếp ở vị trí tốt nhất nơi này, mà người nhà họ Tô đã chuẩn bị ghế bành cho ông ta.

“Ba, phủ chủ của phủ Dược Thần cũng tới.” Tô Tề Hải đứng bên cạnh ông cụ Tô, chỉ vào phủ chủ cách đó không xa nói.

Ông cụ Tô nghe vậy chậm rãi mở mắt ra.

Ông ta nhìn về phía phủ chủ rồi nói: “Đợi lát nữa kêu anh hai của anh trò chuyện với cô ta thật tốt.”

“Vâng, con đã nói với anh hai rồi.” Tô Tề Hải bảo.

“Người nhà họ Sở cũng tới.”

Lúc này, bồng nhiên Chu Định nhìn qua cách đó không xa nói.

Tô Tề Hải nhìn về hướng đó, cau mày hỏi: “Sở Lập Quần của nhà họ Sở? Sao ông ta lại đến đây?”

Thực lực của Sở Lập Quần không kém gì Tô Tề Hải, bởi vì hai gia tộc đối lập dẫn đến việc Sở Lập Quần và Tô Tề Hải cũng phía đối lập.

Nhưng khác biệt là nhà họ Sở coi trọng võ đạo, vì vậy địa vị của Sở Lập Quần rất cao.

“Sở Lập Quần tới làm gì, chẳng lẽ ông ta lại muốn lôi kéo

Tân Trạm này sao?” Tô Tề Hải lạnh mặt nói.

“Ba, ba không cần lo lắng. Tô Vũ cười nói: “Bất kể ông ta ôm mục đích gi, hôm nay Tân Trạm chắc chắn phải chết.”

“Đúng vậy.” Chu Định thản nhiên nói: “Yên tâm đi, hôm nay Tô Vũ không thể nào thua được.”

Tô Tế Hải ừ một tiếng, không nói tiếp nữa, nhưng suy nghĩ trong lòng ông ta không khác bọn Chu Định lầm.

Tô Tề Hải cổ ý kêu Tiêu Dĩnh Thiến đưa cụ Tô và Tô Uyên từ trong hiệp hội võ đạo thủ đô ra, mục đích chính là vì hôm nay.

Nếu Tô Vũ thật sự thua, vậy nước cờ này sẽ phát huy tác dung

Sau khi Sở Lập Quần đến nơi liên trực tiếp đi về phía phủ chủ.

“Chị Khương, đã lâu không gặp, sắc mặt chị vẫn tốt như vậy, quả thực chẳng khác gì mấy cô bé đôi mươi.” Sở Lập Quần nhiệt tình chào hỏi.

Phủ chủ cười nhạt nói: “Lâu như vậy không gặp, ông vẫn miệng lưỡi trơn tru như thế.”

Sở Lập Quần cười ha ha nói: “Tôi đang trần thuật sự thật thôi! Phải rồi, Tân Trạm kia tới chưa?”

“Vẫn chưa.” Phủ chủ nói: “Có lẽ cũng sắp tới rồi.”

Sở Lập Quân sờ cấm nói: “Nói tới thì tôi rất muốn gặp thử Tân Trạm này đấy, đó chính là đối kháng giai cấp.”

Phủ chủ không tiếp tục lên tiếng, dựa vào ghế nhằm mất dưỡng thần.

Xa xa, người của nhà họ Tô nhìn thấy một màn như vậy, mắt gần như muốn phun ra lửa.

Ngay cả ông cụ Tô cũng không khỏi lạnh giọng hỏi: “Người nhà họ Sở thân thiết với phủ Dược Thần như thể từ bao giờ?”

“Không không biết ạ.” Tổ Tế Hải có chút căng thẳng nói.

Ông cụ Tô lạnh lùng liếc ông ta một cái, nói: “Nhánh các anh bất tài như vậy hả?”

Tô Tề Hải lập tức hoảng hốt nói: “Ba, con lập tức cử người đi thăm dò ngay!”

Ông cụ Tô hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Lúc này, Tần Trạm đang chạy tới Yên Đô.

Anh đã chờ ngày hôm nay quá lâu rồi, lửa giận trong lòng đã sắp không ép nối từ lâu.

“Bác tài, làm phiền chạy nhanh một chút” Trên taxi, Tân Trạm thúc giục nói.

“Nói tới thì hôm nay có chuyện gi vậy, sao xung quanh đây lại nhiều xe như vậy? Đều là xe hạng sang” Tài xế nói thầm.

Tân Trạm không lên tiếng, anh hơi lim dim mắt, cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại.

Rất nhanh, xe đã đi tới cổng địa điểm. Lập tức có mấy người tiến lên một bước chặn chiếc xe lại.

“Hôm nay nơi này bị phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được tới gần. Hai người lạnh giọng nói.

“Mau tránh ra, cậu ta chính là Tân Trạm!” Bên cạnh có người nhận ra Tân Trạm, vội vàng hô lớn.

Phóng viên của diễn đàn võ đạo bất lấy cơ hội này, nhanh chóng bao vây Tân Trạm.

“Tân Trạm, có thể chia sẻ cảm xúc hiện tại của anh không?”

“Tân Trạm, tại sao hiệp hội võ đạo lại phong tỏa nơi này? Ngay cả phóng viên của diễn đàn võ đạo chúng tôi cũng không thế vào.

“Tân Trạm, hôm nay anh có nắm chắc không?”

“Tân Trạm…”

Tân Trạm phất tay, anh hít sâu một hơi, nói với mọi người: “Các vị, chờ sau khi tôi ra ngoài sẽ nhận phỏng vấn của mọi người”

Sau đó, Tân Trạm sải bước tiến vào giữa địa điểm.

Nháy mắt bước vào trong, Tân Trạm đã cảm giác có mấy hơi thở và thần thức rơi vào người minh. Cảm giác này giống như khóa thân đi trên đường cải.

Nhưng Tân Trạm hồn nhiên không sợ, sắc mặt anh như nước, lạnh lùng lại bình tĩnh.

“Thăng nhóc kia chính là Tân Trạm à?” Ông cụ Tô hơi híp mất, nhìn về phía Tân Trạm. *Thưa ba, đúng vậy ạ” Tô Tề Hải ở một bên nói.

Ông cụ Tô vừa định mở miệng, lúc này, ông ta bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Tân Trạm vậy mà lại rơi lên người minh.

“Hửm?” Ông cụ Tô nhíu mày, cũng nhìn về phía Tân Trạm. Bốn mất nhìn nhau, mấy giây sau, Tân Trạm mới dời mắt.

“Thắng nhãi này” Sắc mặt ông cụ Tô có chút khó coi: “Tôi ghét ánh mắt kia của cậu ta.”

Bất kể ánh mắt nào có tính phản kháng, người nhà họ Tô cũng không thích.

“Vèo!”

Lúc này, Chu Định từ trên đài bước ra một bước, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Tân Trạm.

Ông ta lạnh mặt bảo: “Tân Tram, không ngờ rằng cậu lại dám đến đây thật, cậu đã nghĩ xong muốn chết thế nào chưa?” Tân Trạm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.