Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 363



Chương 363

Bức Sơn Hà Đồ mang theo uy lực vô tận cuồn cuộn kéo tới!

Toàn một mặt đất lập tức lún xuống, giống như đã xảy ra động đất! Cách đó không xa, sắc mặt của phủ chủ cũng trở nên có chút nghiêm túc. “Bức Sơn Hà Đồ này là vật của nhà họ Tô.” Sắc mặt Tô Uyên khó coi nói: “Nghe bảo được truyền lại từ một vị hóa cảnh vào nhiều năm trước, mặc dù chỉ là một bức tranh nhưng lại ẩn chứa một chút sức mạnh của hóa cảnh.”

“Không tệ.” Phủ chủ gật đầu: “Thời nay đã không còn hóa cảnh nữa.”

Tô Uyên không nói gì, hóa cảnh là sự tồn tại cao không thể với tới, những nhân vật đó đủ để đàm phán với một nước lớn đương thời.

Nhưng loại cảnh giới đó cũng không phải không tồn tại, ví dụ như ông lão thần bí kia, cũng chính là sư phụ của Tô Uyên.

“Ầm ầm!”

Cơ thể Tần Trạm dưới uy lực đó hoàn toàn không chịu đựng được.

Thân thể anh giống như sắt thép bị đè, vậy mà bắt đầu xuất hiện nếp uốn.

“Ong…g…g!”

Tần Trạm rút kiếm Thanh Đồng ra, linh lực của anh bộc phát, ngửa đầu gầm lên, một kiếm vút lên bổ về phía bức Sơn Hà Đồ!

“Chu Thiên Thập Tam Trảm, Đệ Tam Trảm!”

“Ba!”

Kiếm khí bén nhọn bổ về phía bức Sơn Hà Đồ! Cho dù Đệ Tam Trảm của Chu Thiên Thập Tam Trảm uy lực vô cùng, ở trước mặt bức Sơn Hà Đồ này vẫn không đáng nhắc tới!

Nháy mắt đụng vào đã trực tiếp bị hóa giải tan thành mây khói!

Tần Trạm cắn răng, toàn thân bị nghiền ép đau đớn, gần như khiến anh không thể đứng thẳng lưng.

“Quỳ xuống!” Tô Vũ ở nơi xa phẫn nộ quát.

Nhưng hai đầu gối của Tần Trạm lại cực kỳ cứng rắn, cho dù bị nghiền ép với cường độ như thế vẫn không quỳ xuống!

“Chu Thiên Thập Tam Trảm.” Tần Trạm cắn chặt răng, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn như biển rộng.

“Đệ Tứ Trảm!”

Gầm lên giận dữ, khí thế khiếp người lập tức bạo phát!

Đây là lần đầu tiên Tần Trạm thi triển kiếm thứ tư, bỏi vậy có vẻ cực kỳ cố sứ!

c Nhưng khiến lòng người lạnh xuống là, kiếm thứ tư vẫn không thể lay động bức Sơn Hà Đồ!

“Vô dụng thôi.” Tô Vũ cười lạnh nói: “Tần Trạm, bức Sơn Hà Đồ này ẩn chứa sức mạnh của hóa cảnh, đủ để xóa sổ tất cả cao thủ trên thế gian, trừ phi cậu là đại võ tông.”

Bức Sơn Hà Đồ không bị ngăn trở chút nào, tiếp tục nghiền ép xuống.

Lỗ chân lông trên cơ thể Tần Trạm bắt đầu rỉ máu, xương cốt của anh lóe ra ánh sáng, cũng có chút không chịu nổi nữa.

“Không cần xem nữa, sử dụng thần khí hóa cảnh, ai cũng phải chết.” Đằng Ngạo lắc đầu, quay đầu chuẩn bị rời khỏi.

“Khoan đã.” Kiều Thành lại cản Đằng Ngạo: “Đã xem lâu như vậy rồi, xem thêm chút nữa cũng có sao đâu.”

Bên dưới bức Sơn Hà Đồ, đỉnh đầu Tần Trạm chợt xuất hiện một cái vạc xanh biế!

c Cái vạc lơ lửng giữa không trung, tạm thời ngăn cản bước tiến của bức Sơn Hà Đồ, nhưng chỉ là một cái chớp mắt!

“Hả? Đây cũng là một bảo bối đó.” Tô Vũ hơi híp mắt, thản nhiên nói.

Tần Trạm mượn kẽ hở này, dồn tất cả linh lực vào bàn tay.

“Chu Thiên Thập Tam Trảm, Đệ Ngũ Theo một tiếng gầm lên giận dữ, Trảm!”

Tần Trạm chỉ cảm giác linh lực trong cơ thể mình đang điên cuồng biến mất! Đệ Ngũ Trảm gần như muốn đào rỗng cơ thể của anh!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tần Trạm phun ra, trong chớp mắt, tinh thần của anh trở nên có chút uể oải!

Theo thực lực hiện tại của Tần Trạm thi triển kiếm thứ năm hiển nhiên là cách đánh liều mạng!

Tạm thời chưa nói đến việc có thể thành công hay không, cho dù thật sự thành công, chỉ sợ cũng phải hao tổn tu vi, thậm chí có thể sẽ để lại vết thương!

“Chu Thiên Thập Tam Trảm, Đệ Lục Trảm.”

Nhưng mà, lúc này trong lòng Tần Trạm dường như xuất hiện một giọng nói khác.

Trong chớp mắt, Tần Trạm chỉ cảm thấy bàn tay nắm kiếm Thanh Đồng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như có một bàn tay khác cùng anh di chuyển!

Nghe đồn Thập Tam Trảm của Chu Thiên Thập Tam Trảm có thể khai thiên tích địa, chặt đứt thiên đạo, là thánh thuật vô thượng chân chính!

Mà Đệ Lục Trảm đã đủ để xóa bỏ đại võ tông!

Kiếm khí bén nhọn mênh mông như biển, lưỡi kiếm sắc bén chém vỡ hư không!

“Ầm ầm!”

Một tiếng cực kỳ thanh thúy vang lên làm nổ tung hiện trường, một màn khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, bức Sơn Hà Đồ kia vậy mà lại bị một kiếm vút lên chém rách, biến thành hai mảnh!

Một món thần khí hóa cảnh toàn vẹn, dưới thuật này lập tức trở nên không hoàn chỉnh!

Tất cả áp lực biến mất trong khoảnh khắ!

c Bức Sơn Hà Đồ lặng yên rơi lả tả hai bên, có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Bốn phía im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Một kiếm chém rách Sơn hà Đồ? Chuyện này võ tông căn bản không thể làm đượ!

c “Không thể nào, không thể nào!” Người hoảng hốt nhất không ai khác ngoài Tô Vũ.

Nếu cả Sơn Hà Đồ cũng rách, vậy hôm nay anh ta tuyệt đối không có nửa phần thắng!

Sắc mặt Tần Trạm lạnh lùng tột cùng, anh cất kiếm Thanh Đồng, ánh mắt u ám phóng về phía Tô Vũ.

“Tô Vũ, ngày chết của anh tới rồi.” Lời nói lạnh như băng của Tần Trạm giống như bùa đòi mạng, khiến người ta cả người lạnh toát!

Một giây sau, cơ thể Tần Trạm đột ngột biến mất, chỉ để lại một vệt vàng sót lại trong không khí!

Nắm đấm vô cùng cường thế hung hăng nện vào ngực Tô Vũ!

Chỉ một quyền, hơn phân nửa lồng ngực của Tô Vũ đã trực tiếp lún xuống!

Cho dù sau khi Tô Vũ ăn đan dược, nội kình đã khôi phục về thời kỳ đỉnh cao, nhưng tín niệm vô địch của anh ta đã hoàn toàn bị đánh nát, thực lực lập tức bị giảm xuống rất nhiều!

“Một quyền này, là vì Tô Uyên.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn Tô Vũ.

“Ầm!”

Lại là một quyền, gân như đánh nát cơ thể của Tô Vũ!

Tần Trạm túm lấy đầu anh ta, xách lên giữa không trung, bàn tay màu vàng óng tát vào mặt anh tai “Một tát này là vì Ngu Như Mỹ.

‘Một tát này là vì cụ Tô.

Mỗi một tát rơi xuống, lòng của mọi người liền trầm xuống theo.

Mà lúc này xương mặt của Tô Vũ đã bị đánh nát, cánh tay thì bị Tân Trạm thô bạo bẻ gãy, giống như một con chó chết nằm dưới đất.

“Không thể nào không thể nào!”

Trên mặt Tô Vũ đầy vẻ điên cuồng.

“Mình là con cưng của trời, sao lại thua một tên dân đen được cơ chứ!” Tô Vũ điên cuồng hét to: “Tôi không thua, tôi tuyệt đối không thua! Giả, tất cả đều là giải”

“Bốp!”

Một cước như đạn pháo của Tần Trạm đá nát đầu gối của Tô Vũ, anh ta lập tức nửa quỳ dưới đất.

“Ha ha ha, tao tuyệt đối sẽ không thua đâu. Tần Trạm, mày chỉ là một tên dân đen, dựa vào đâu mà…

‘Chát Anh ta còn chưa nói hết đã bị một tát của Tần Trạm đánh bay ra ngoài.

“Tôi nói rồi, hôm nay tôi sẽ nghiền nát niềm kiêu ngạo đáng thương kia của anh.” Trên nắm tay Tần Trạm ngưng tụ ánh sáng vàng, một quyền này, hiển nhiên là muốn chấm dứt tính mạng của Tô Vũ.

“Tần Trạm, cậu dám!”

Đúng lúc này, Chu Định gâm lên một tiếng, ông ta điên cuồng tiến lên một bước, hơi thở kinh khủng lập tức phóng về phía Tần Trạm!

Tần Trạm lạnh lùng liếc ông ta một cái, phẫn nộ nói: “Ông cũng phải chết!”

“Âm!”

Nắm đấm của Tần Trạm hung hăng đánh về phía Chu Định!

Hai quyên chạm nhau, núi sông sụp đổi Đây mới thực sự là quyết đấu đỉnh cao!

Cơ thể của Chu Định lùi lại mấy bước mới dừng lại được, kẽ tay của ông ta nứt ra, cánh tay thì run lên từng trận.

Tình huống của Tần Trạm cũng không khá hơn chút nào, vừa trải qua một trận đại chiến đã đối đầu một võ tông đỉnh phong như Chu Định, chuyện này với Tân Trạm mà nói cũng không phải một tin tức tốt.

“Chu Định, chờ tôi giết Tô Vũ xong, người tiếp theo chính là ông.” Tần Trạm hít sâu một hơi, anh điều chỉnh khí huyết, lạnh lùng nhìn Chu Định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.