Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 375



Chương 375

Đúng lúc này, nhà họ Nhiếp đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Chỉ chốc lát sau, đệ tử nhà họ Nhiếp đã vội vàng chạy vào bên trong.

“Báo cáo gia chủ, không hay rồi, Tiêu Khánh Nam dẫn theo mấy chục người tới bao vây nhà họ Nhiếp!”

Sắc mặt của Nhiếp Viễn lạnh lẽo đến cực điểm, nhà họ Nhiếp và nhà họ Tiêu đấu đá nhiều năm, hiện giờ thực lực của nhà họ Tiêu lại tăng vọt lên, hiển nhiên sẽ khai đao với nhà họ Nhiếp trước.

“Gia chủ Nhiếp, Tiêu Đình Mặc không đích thân tới, chứng tỏ chuyện này vẫn còn đường lui.” Trưởng lão trầm giọng nói.

Nhiếp Viễn thì lại lắc đầu, đáp: “Ông sai rồi, việc Tiêu Đình Mặc phái con trai ông ta tới có ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn nói cho chúng ta biết, bây giờ nhà họ Nhiếp và nhà họ Tiêu đã không còn %3D đứng cùng một đẳng cấp nữa rồi.”

Sau khi nghe được lời nói này của Nhiếp Viễn, trưởng lão mới bừng tỉnh hiểu ra.

“Nhà họ Tiêu đang muốn giết gà dọa khỉ đây mà.” Nhiếp Viễn hít một hơi thật sâu, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Trong phòng lớn ở nhà họ Nhiếp, có một thanh niên trẻ cầm quạt trong tay, tác phong rất nhẹ nhàng.

Mà ba vị trưởng lão đứng phía sau anh ta, cho dù cả ba người này đều đang giấu khí tức đi, nhưng vẫn có thể cảm giác được uy áp thấp thoáng tản ra từ trên người bọn họ.

Nhiếp Viễn đi nhanh tới phòng lớn, nói với vẻ cười như không cười: “Nửa đêm đến thăm, không biết là có việc gì vậy?”

Tiêu Khánh Nam thu quạt xếp lại, cười bảo: “Chú Nhiếp, hơn nửa đêm tới đây làm phiền chú, thật có lỗi quá, mong chú bỏ qua cho.”

Nhiếp Viễn hừ lạnh nói: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Tiêu Khánh Nam lôi một bản hợp đồng ra, anh ta ngồi xuống một cách nghênh ngang, sau đó bảo: “Ba tôi muốn bàn một chuyện làm ăn với chú.”

“Bàn chuyện làm ăn?” Nhiếp Viễn híp mắt, gần như đang đợi câu nói tiếp theo của Tiêu Khánh Nam.

Tiêu Khánh Nam chậm rãi nói: “Nhà họ Nhiếp dựa vào việc kinh doanh bảo vật hoang dã mà thu gom được vô số của cải Toại Thành, ý của ba tôi là muốn liên thủ với chú, hai công ty xác nhập lại, chú thấy thế nào?”

“Xác nhập? Cách xác nhập là gì?” Nhiếp Viễn hỏi một cách rất bình tĩnh.

Tiêu Khánh Nam cười đáp: “Là như vậy, phần trăm lợi nhuận sau này chúng ta sẽ chia chín một, đương nhiên, nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ không lấy tiền miễn phí đâu, từ nay trở đi, nhà họ Tiêu sẽ phụ trách bảo vệ cho nhà họ Nhiếp”

Nhiếp Viễn lạnh giọng nói: “Đây không gọi là xác nhập mà là chiếm đoạt thì đúng hơn.”

Tiêu Khánh Nam kinh ngạc hỏi: “Hóa ra chú Nhiếp vẫn chưa hiểu sao? Vậy tôi sẽ không phí lời nữa, chú Nhiếp, ký hợp đồng đi.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nhiếp Viễn lạnh mặt hỏi.

“Không đồng ý?” Tiêu Khánh Nam thu lại nụ cười trên gương mặt, rồi vẻ lạnh lùng dần dần hiện ra.

“Vậy thì đừng trách nhà họ Tiêu tôi không khách sáo.”

Vừa dứt lời, khí thế trên người Tiêu Khánh Nam đột nhiên bùng phát!

Sắc mặt của Nhiếp Viễn thay đổi, ông ta lạnh giọng nói: “Cậu cũng mới bước vào võ tông sao?”

Tiêu Khánh Nam cười lạnh đáp: “Đúng vậy, hiện giờ nhà họ Tiêu chúng tôi đã có đủ năm vị võ tông rồi!”

Nói đến đây, anh ta hơi dừng một chút, vẻ mặt cũng dịu đi, bảo: “Cho nên mời chú Nhiếp cứ từ từ suy nghĩ đi nha.”

Nhiếp Viễn hít một hơi thật sâu, lạnh giọng quát lớn: “Trở về nói với Tiêu Đình Mặc, Nhiếp Viễn tôi thà chết cũng tuyệt đối không chắp tay nhường nhà họ Nhiếp cho nhà họ Tiêu!”

“Hở?” Tiêu Khánh Nam nhướng mày: “Nhiếp Viễn, nói thật cho chú biết, chú có chết thì vẫn sẽ có người có thể ngồi vào vị trí gia chủ của nhà họ Nhiếp bất cứ lúc nào, mà nhà họ Nhiếp thì vẫn là nhà họ Nhiếp đó thôi, chú hiểu chưa?”

Sắc mặt của Nhiếp Viễn hơi thay đổi, lạnh giọng nói: “Cậu có ý gì?”

Tiêu Khánh Nam khẽ hừ một tiếng, anh ta vỗ vỗ tay, mấy vị trưởng lão nhà họ Nhiếp lập tức đứng về phía anh ta.

Tiêu Khánh Nam thuận tay chỉ về phía một vị trưởng lão, nói: “Từ hôm nay trở đi, nhà họ Nhiếp sẽ do ông tiếp quản.”

Trưởng lão đó mừng rỡ đáp: “Cảm ơn cậu chủ Tiêu!”

Nhiếp Viễn tức giận nhìn vị trưởng lão đó, hét lớn lên: “Ông dám phản bội tôi sao?”

“Tôi hiền phải chọn vua mà thờ, cái này đâu thể gọi là phản bội được.” Vị trưởng lão đó cười nhạt đáp.

“Ông muốn chết!” Nhiếp Viễn siết chặt nắm tay, khí thế tựa như rồng lập tức đè về phía vị trưởng lão kia!

Tiêu Khánh Nam hừ lạnh một tiếng, một vị trưởng lão phía sau anh ta lập tức duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay của Nhiếp Viễn, sau đó đột nhiên đá một cước vào ngực ông tai Cả người Nhiếp Viễn lập tức bắn ra ngoài, đập mạnh lên bức tường phía saul Cơ thể của vị lão giả đó lóe lên, trong nháy mắt đã tới trước người Nhiếp Viễn, sau đó ông ta nhấc chân lên giẫm lên ngực của Nhiếp Viễn.

Sức lực cực lớn khiến Nhiếp Viễn không thể động đậy được, ông ta nghiến răng nói: “Ông dám phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”

“Ha ha, Nhiếp Viễn, e rằng cậu không có cơ hội này đâu.” Vị trưởng lão kia cười lạnh đáp.

Nhiếp Viễn gào lên một cách điên cuồng: “Tiêu Khánh Nam, chỉ cần cậu giết chết ông ta thì tôi bằng lòng quy phục nhà họ Tiêu!”

Tiêu Khánh Nam sờ cằm nghĩ ngợi, rồi đáp: “Tôi cảm thấy không ổn lắm đâu, nếu làm như vậy, thì sau này còn ai dám tin Tiêu Khánh Nam tôi nữa? Huống chị, tôi cảm thấy ông ta nghe lời hơn chút”

Nhiếp Viễn vô cùng tức giận, ông ta ra sức giấy giụa thân mình, sát khí khủng khiếp ép thẳng về phía vị trưởng lão kia.

Tiếc thay, ông ta chẳng qua chỉ là võ tông nhị phẩm, mà vị trưởng lão đó lại là võ tông tứ phẩm. Thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, trên cơ bản không có đường nào để phản kháng.

“Tiêu Khánh Nam, chỉ cần cậu giết chết mấy tên phản bội này, thì Nhiếp Viễn tôi bằng lòng dâng hết toàn bộ tài sản!”

Nhiếp Viễn ra sức kêu gào.

Nhưng tiếc là Tiêu Khánh Nam lại hoàn toàn không để ý đến, anh ta lắc lư chiếc quạt giấy trong tay, vẻ mặt tiêu diêu tự tại.

“Lời mà anh vừa nói, có thật không?”

Đúng lúc này, ngoài cửa truyên tới một giọng nói lạnh như băng.

Sau đó, chỉ thấy một thanh niên cao gầy chậm rãi bước vào bên trong.

“Tần… Tân Trạm?” Sau khi nhìn thấy người tới, Nhiếp Viễn lập tức sững sờ.

“Tôi hỏi anh, lời anh vừa nói có phải thật hay không?” Tần Trạm nhìn chằm chằm vào Nhiếp Viễn, lạnh lùng hỏi.

Nhiếp Viễn nghiến răng đáp: “Hoàn toàn là thật! Nếu cậu có thể giết chết ông ta, tôi sẽ trao mạng tôi cho cậu!”

“Được.” Anh gật đầu.

“Anh bạn, cậu là ai?” Tiêu Khánh Nam híp mắt nhìn và hỏi.

Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, đáp: “Mau cút đi ngay, trở vê nói với gia chủ của các người, từ hôm nay trở đi hãy quy phục nhà họ Nhiếp.”

Tiêu Khánh Nam thay đổi sắc mặt, cười lạnh bảo: “Anh bạn, tuổi tác còn nhỏ mà giọng điệu lớn quá nhỉ, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng chen mõm vào việc của người khác, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”

Trong lúc nói chuyện, ba vị võ tông ở nhà họ Tiêu đó lập tức tiến lên một bước, nhìn về phía Tân Trạm bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tần Trạm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó bàn tay đột nhiên duõi về phía trước, giữa những tia sáng lóe lên, vị trưởng lão nhà họ Nhiếp kia trực tiếp bị đánh nát đầu!

Nhiếp Viễn thấy thế, không nhịn được mà bật cười ha ha: “Được, được! Cảm ơn, Nhiếp Viễn tôi nợ cậu một ân huệ!”

“Không phải là một ân huệ, mà là toàn bộ nhà họ Nhiếp các người.” Tần Trạm sửa lại cho đúng.

“Được, được!” Nhiếp Viễn bật cười vui sướng: “Nếu tôi còn có thể làm chủ thì tôi xin dâng nhà họ Nhiếp bằng hai tay!”

Sắc mặt của Tiêu Khánh Nam lạnh như băng: “Anh bạn, xem ra cậu nhất định muốn nhúng tay vào chuyện này đúng không, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, anh ta xoay người lại, vung tay bảo: “Cho các người nửa tiếng để xử lý sạch sẽ.”

“Rõ, thưa cậu chủ Tiêu.” Ba người kia đáp một tiếng, sau đó đi về phía Tần Trạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.