Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 384



Chương 384

Nghĩ đến đây, Tần Trạm không khỏi thở dài một tiếng, vốn đĩ lúc đầu ý nguyện là đưa nhà họ Tô đến trên tay Tô Uyên, nhưng hiện tại xem ra là không thể nào.

Sáng sớm hôm sau, Tần Trạm nhận được một cuộc điện thoại.

Đó là một dãy số xa lạ, sau khi Tần Trạm nhận được điện thoại, anh cau mày hỏi.

“Ai thế?”

Đầu dây bên kia là một giọng nữ, ở trong điện thoại, cô ta cười nhạt, nói.

“Tôi là Chúc Diêu, tôi muốn mời anh đến nhà họ Chúc uống một ly rượu.”

“Chúc Diêu?” Trong lúc nhất thời, lông mày của Tần Trạm nhíu chặt.

“Trong bảng xếp hạng của Việt Nam, Chúc Diêu có thứ tự gần với Đẳng Ngạo?”

“Chỉ là hư danh mà thôi, thực lực của anh Tần Trạm vượt xa tôi.” Chúc Diêu khẽ cười đáp.

Tần Trạm trầm mặc một lúc, sau đó nói.

“Hình như tôi và cô không quen thuộc gì, hơn nữa tôi và nhà họ Tô có thù, sao cô lại mời tôi chứ?”

“Tôi thưởng thức anh.”

Sau khi nói xong, Chúc Diêu lập tức tắt điện thoại.

Tần Trạm cầm điện thoại di động trong tay, có chút không hiểu rõ cho lắm.

Đây là cành ô liu mà nhà họ Chúc ném ra ư? Hay là ý tứ của riêng Chúc Diêu?

Càng nghĩ, Tân Trạm lại càng quyết định đến đó một chuyến.

Ngay cả đầm rồng hang hổ anh cũng đã vào rồi, lại càng đừng nói nhà họ Chúc.

Buổi trưa, sau khi dẫn Phương Hiểu Điệp xuống lầu ăn cơm xong, Tần Trạm lau miệng nói.

“Tự cô trở về trước đi, tôi còn phải ra ngoài làm chút chuyện.”

“Anh định đi đâu thế?” Phương Hiểu Điệp đưa tay kéo lại Tần Trạm.

“Có phải anh định đi tìm phụ nữ không?”

“Sao cô biết?” Tần Trạm nở nụ cười.

“Việc này có liên quan gì đến cô chứ?”

Phương Hiểu Điệp há to miệng, thế mà không còn lời nào để nói.

Trước kia cô ta vì giúp Tô Uyên mà quản chặt Tần Trạm, như vậy bây giờ thì sao?

“Nhanh về đi.”

Phương Hiểu Điệp nhìn qua bóng lưng rời đi của Tần Trạm, trong lòng không quá dễ chịu.

Trong sân nhà họ Chúc, đây là một trang viên rất rộng lớn, khác với những gia tộc kia chính là, trong trang viên này chỉ có Chúc Diêu và người làm của cô ta, không có những người nhà họ Chúc khác đây.

“Cô chủ, sao cô lại mời Tần Trạm đến đây?” Một thuộc hạ có dáng người anh tuấn cao lớn, nhíu mày nói.

Chúc Diêu đặt chén trà trong tay xuống, khẽ cười đáp.

“Đối với anh ta, tôi cảm thấy rất hứng thú.”

“Anh ta thì có gì tốt cơ chứ.” Thuộc hạ này có chút tức giận.

“Loại người cuồng vọng, tự đại, không biết trời cao đất rộng là gì, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, loại người như anh ta sao có thể ở chung một chỗ với cô chủ được chứ!”

Chúc Diêu cười nhưng không giải thích với anh ta, cái gì cũng không nói.

“Cô chủ, Tần Trạm đã đến.” Lúc này lại có một thuộc hạ khác đến báo cáo.

Chúc Diêu gật đầu nói.

“Mời anh ta vào đi.”

Sau đó Chúc Diêu nhìn về phía tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh.

“Anh ra ngoài trước đi.”

“Cô chủ, cô để cho tôi ở bên cạnh cô đi!” Người thuộc hạ này lắc đầu đáp.

Chúc Diêu nhìn thoáng qua anh ta, “Sao thế, anh định không nghe lời tôi nhắc nhở hả?”

Thuộc hạ kia há to miệng, tuy không cam lòng, nhưng chỉ có thể cúi người lùi ra ngoài.

Cách đó không xa, Tần Trạm sải bước đi đến.

Chúc Diêu chậm rãi đứng dậy, cười nhạt chào hỏi.

“Anh Tần.”

“Cô Chúc.” Tần Trạm khom người.

“Mời ngồi.” Chúc Diêu ra hiệu, sau đó cô ta tự mình rót trà cho Tần Trạm.

Tần Trạm cũng không khách sáo, anh cầm cốc trà lên, một hơi uống sạch, sau đó hỏi.

“Cô Chúc, cô có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Chúc Diêu cười nói.

“Anh Tần không cần phải sắc bén như thế làm gì, tôi tìm đến anh, chỉ đơn giản là vì thưởng thức anh mà thôi.”

“Thưởng thức tôi ư?” Tần Trạm không nhịn được bật cười.

“Tôi là một tên nhóc không hề có bối cảnh hay xuất thân cao quý gì, thích làm càn làm bậy, có gì đáng cho cô Chúc đây thưởng thức chứ?”

“Làm càn làm bậy?” Chúc Diêu lắc đầu: “Tôi không cho là như thế, nếu như là làm càn làm bậy, sao lại khiến cho nhà họ Tô rơi vào tình cảnh như vậy được chứ.”

Nghe thấy những lời Chúc Diêu nói, trong lòng Tân Trạm không tránh khỏi nhấc lên mấy gợn sóng, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ.

“Những lời này của cô Chúc, tôi không nghe hiểu.” Tần Trạm đáp.

Chúc Diêu cười nhạt.

“Bề ngoài mà anh lộ ra, chỉ là thứ mà anh muốn cho người khác nhìn thấy, đó không phải con người thật của anh.”

Lần này trong lòng Tần Trạm nhấc lên sóng to gió lớn.

Chúc Diêu này không đơn giản. Ngoại trừ có thực lực hơn người, tâm tư của cô ta còn sâu không lường được.

“Anh Tần không cần khẩn trương, tôi chỉ là người ngoài, thuận miệng nói với anh mấy câu mà thôi.” Chúc Diêu rót cho Tần Trạm một cốc trà khác.

“Người xuất thân bình thường, người không cam lòng nhận mệnh, tôi đã gặp qua nhiều, nhưng mỗi người đều bỏ dở giữa chừng.”

“Cho nên?” Tần Trạm không chút nao núng, vẫn rất bình tĩnh.

Chúc Diêu đứng dậy, chậm rãi nói.

“Tôi rất chờ mong có người có thể phá vỡ cục diện vững chắc như hiện nay.”

Tần Trạm cười ha hả, đáp.

“Cô Chúc đã quá coi trọng tôi rồi, dựa vào một mình tôi mà muốn náo loạn cục diện giới võ đạo thủ đô ư? Không thể nào.”

“Ngoài miệng nói không có khả năng, nhưng trong lòng anh sớm đã có quyết định rồi.” Chúc Diêu cười nói.

Sắc mặt Tần Trạm không khỏi hơi thay đổi.

Anh có chút không ứng phó được, người phụ nữ này quá thông minh, không khoa trương khi nói rằng, trong số tất cả những người phụ nữ mà Tần Trạm từng gặp, cô ta là người thông minh nhất.

Đứng ở trước mặt cô ta, hình như không thể giữ được bí mật gì, tất cả đều bị cô ta nhìn thấu.

“Đôi khi một người quá thông minh sẽ không được người ta hoan nghênh lắm đâu.” Tần Trạm cười nói.

Chúc Diêu cũng cười, cô ta không hề để ý đến lời của Tần Trạm mà chính là chuyển chủ đề.

“Wì bày tỏ thành ý của tôi với anh Tần đây, tôi quyết định nói cho anh biết một tin tức, tin tức này có liên quan đến tính mạng của anh!”

“Ô?” Tần Trạm nhướng mày: Chúc Diêu khẽ cười nói.

“Khoảng thời gian gần đây Tô Tề Hải rời khỏi thủ đô, đến một nơi gọi là nước Bàn.”

“Nước Bàn là một nơi rất đặc biệt, tất cả mọi người ở nơi đó rất coi trọng vũ lực, người yếu nhất cũng ở cấp bậc tông sư.”

Chúc Diêu tiếp tục nói.

“Hơn nữa người thật sự khống chế nước Bàn là Phan quỷ, càng là kẻ sâu không lường được.’ Tần Trạm im lặng, chờ đợi Chúc Diêu nói tiếp đoạn sau.

Chúc Diêu cười nói.

“Phan quỷ này là sư huynh của Chu Định”

Tần Trạm lập tức hiểu ra, anh cười đáp.

“Cảm ơn lòng tốt nhắc nhở của cô Chúc, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”

“Anh Tần không muốn biết Phan quỷ này có thực lực như thế nào ư?” Chúc Diêu hơi ngạc nhiên.

Tần Trạm hờ hững đáp.

“Không cần phải biết, nếu ông ta đến, tôi giết ông ta là được.”

Sau khi bỏ lại câu này, Tân Trạm xoay người rời khỏi trang viên nhà họ Chúc, đi ra ngoài.

Chúc Diêu nhìn thoáng qua bóng lưng của Tần Trạm, trong ánh mắt của cô ta chứa đựng sự chờ mong.

“Nếu như Tần Trạm thật sự có thể đánh thắng bàn vương, chắc hẳn tên tuổi của anh ta sẽ truyền khắp cả nước.” Ánh mắt Chúc Diêu dao động, nhỏ giọng nỉ non.

Vừa mới đi ra khỏi trang viên nhà họ Chúc, bên ngoài đã có một chiếc xe đỗ ở đó.

Xe đỗ lại, lập tức gặp được người của nhà họ Đằng.

“Tần Trạm, sao cậu lại ở chỗ này?”

Sau khi nhìn thấy Tần Trạm, vẻ mặt Đằng Ngạo lo lắng đi tới.

Anh ta lạnh lùng nói.

“Cậu đã làm gì với cô Chúc?”

Tần Trạm liếc thoáng qua anh ta, đáp.

“Cô Chúc mời tôi đến uống trà.”

“Cậu bớt nói nhảm đi!” Đằng Ngạo giận tím mặt.

“Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên tránh xa cô Chúc ra một chút.”

Đằng Ngạo thầm mến Chúc Diêu nhiều năm, đây là việc mọi người đều biết, bây giờ nhìn thấy Tân Trạm xuất hiện ở trang viên nhà họ Chúc, anh ta đương nhiên sẽ giận không kìm chế được.

Ngược lại, Tân Trạm có mấy phần nghiền ngẫm nói.

“Đằng Ngạo, chẳng phải nhà họ Đằng các anh và nhà họ Tô chuẩn bị có quan hệ thông gia à? Đã sắp cưới người phụ nữ khác còn đến tìm Chúc Diêu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.