Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 387



Chương 387

Nghe được câu này, Chúc Diêu lại nhẹ giọng nỉ non. “Có lẽ đây chính là hình tượng mà anh ta muốn.”

“Cái gì?” Đẳng Ngạo cau mày hỏi. Chúc Diêu chỉ cười nói.

“Không có gì, đi thôi, chúng ta đi xem trước một chút.”

Lông mày của Đằng Ngạo nhíu chặt.

“Việc này có gì đáng xem đâu cơ chứ? Hay là để tôi dẫn cô đi dạo phố nhé, ở khu phía nam mới mở một trung tâm thương mại, nghe nói..”

Anh ta còn chưa có nói xong đã phát hiện Chúc Diêu chậm rãi rời đi.

Đằng Ngạo cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng đành phải đứng dậy, nhanh chân đuổi theo.

Kỳ Sơn, Tần Trạm đứng ở dưới chân núi, ánh mắt anh hơi nheo lại.

Giống như những gì Chúc Diêu đoán, cuồng vọng tự đại chính là hình tượng mà Tần Trạm muốn.

Chẳng những anh muốn chủ động khiêu khích bàn vương, anh còn muốn chủ động khiêu khích các tông môn và thế gia lớn trong thiên hạ.

Mà cuồng vọng chính là một tầng mưu kế bên ngoài.

“Rầm!” Đúng lúc này, thân hình bàn vương từ trên không trung đột nhiên đáp xuống, khiến cho mặt đất tạo thành một chiếc hố lớn.

Tần Trạm hơi mở mắt, anh nhìn về phía bàn vương, sau đó thản nhiên nói.

“Nếu như tôi không đoán sai, chắc hẳn nước bàn chính là một di tích của tông môn cổ? Phan quỷ, ông tốt số thật đó.”

Sắc mặt bàn vương thay đổi, vẻ mặt của ông ta lạnh lẽo nói.

“Cậu có ý gì?”

Tần Trạm cười khẩy.

“Chỉ có di tích của tông môn cổ mới lưu lại linh khí, Phan quỷ, ông nói xem có đúng không?”

“Cậu thế mà còn biết đến linh khí?” Ánh mắt bàn vương hơi nheo lại.

“Rốt cuộc trên người cậu ẩn giấu bí mật gì?”

“Lời này nên để tôi hỏi ông mới đúng.” Tần Trạm lạnh lẽo nói.

“Một di tích có thể bồi dưỡng trăm vạn người, rốt cuộc ẩn chứa một lượng linh khí khổng lồ đến mức nào?”

Bàn vương cười lạnh.

“Xem ra cậu đã điều tra rất nhiều về tôi nhỉ?”

“Không cần điều tra.” Tần Trạm lắc đầu.

“Vào giây phút mà ông xuất hiện, tôi đã nhìn thấu ông rồi, hay là như thế này nhé, tôi cho ông một sự lựa chọn, ông chắp tay dâng nước Bàn cho tôi, tôi tha cho ông một mạng.”

“Cậu chán sống hả?” Bàn vương nghe được câu này, ông ta nhất thời nổi giận tím người, trong nháy mắt, khí thế trên người ông ta bạo phát ra.

Trong nháy mắt, cây cối xung quanh bị bật hết cả gốc, những tiếng răng rắc không ngừng vang lên.

Trong nháy mắt, thực lực của võ tông đỉnh phong bạo phát ra ngoài, khác biệt với võ tông thông thường chính là, khí tức của ông ta càng thêm thuần khiết hơn, có lực uy hiếp và áp bách lớn hơn.

Khí thế như hổ như rồng, nhưng Tần Trạm vẫn rất ung dung.

Anh khoanh hai tay trước ngực, cười nhạo.

“Tôi còn sợ ông sẽ đồng ý đấy.”

Vừa dứt lời, chân phải của Tần Trạm khẽ động, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên người của anh bộc phát ra.

Hai luồng khí tức va chạm vào nhau, đều là linh lực, cả hai nhất thời ngang tài ngang sức.

Khác với võ tông thông thường, linh lực trong người Tần Trạm vượt xa người thường, cho dù có là võ tông đỉnh phong cũng không theo kịp.

Đúng lúc này có hai chiếc xe ô tô gần như là đến cùng một lúc.

Từ trên xe có hai nhóm người đi xuống, phân biệt là Tô Tề Hải, Tiêu Dĩnh Thiến và đám người Chúc Diêu Đẳng Ngạo.

“Chú Tô.” Chúc Diêu đi đến, hơi cúi người chào hỏi.

Tô Tề Hải khẽ gật đầu, có chút khách khí nói.

“Sao mấy đứa cũng đến đây thế?”

Đằng Ngạo trả lời.

“Chú Tô, Chúc Diêu muốn tận mắt nhìn thấy Tần Trạm bị giết chết.”

Tô Tề Hải cười ha hả: “Chúc Diêu, chỉ sợ hôm nay cháu sẽ không nhìn thấy được cảnh này rồi, bàn vương đã nói, hôm nay ông ấy sẽ giữ lại một hơi tàn cho Tần Trạm, tự mình đưa Tân Trạm đến tay Tô Vũ.”

Đằng Ngạo cười, không nói gì, trong lòng lại khinh thường.

Loại hành vi này chẳng khác gì việc nhai cơm xong lại đưa đến bên miệng để bón, khác nhau chỗ quái nào chứ?

“Lực lượng võ đạo của nhà họ Tô thật đúng là yếu kém, may mắn hiện tại là thời điểm hòa bình.” Trong lòng Đẳng Ngạo nghĩ thầm.

Chúc Diêu đứng bên cạnh lại không nói gì, đôi mắt giống như thu thủy của cô ta mở to, vẫn luôn nhìn về phía Tần Trạm và bàn vương đang đứng cách đó không ха.

“Hai luồng khí tức này rất thuần khiết.” Chúc Diêu nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nhưng hiển nhiên khí tức của Tần Trạm càng thêm mạnh hơn, tràn đầy sát khí.”

“Đúng thế.” Tô Tề Hải thân là võ tông lục phẩm, ông ta đương nhiên có thể nhìn ra.

“Khí tức của võ giả cùng với tính cách của người đó thường có liên quan với nhau.” Tô Tề Hải tiếp tục nói.

“Ví dụ như Hàn Cửu Thiên của nhà họ Hàn, cho dù chiêu thức hay khí tức đều vô cùng nội liễm.”

“Rầm!” Đúng vào lúc này, bàn vương ra tay.

Trên người ông ta mang theo cuồn cuộn vô tận uy áp, giống như một dãy núi đổ sập về phía Tần Trạm.

Khí tức kinh khủng đó giống như dời núi lấp biển, không biết đã phá hủy bao nhiêu cây cối.

Một chưởng này chính là sát chiêu thương khung thần kiếm của bàn vương.

Tần Trạm lơ lửng trên không trung, anh ngưng tụ ra một thần kiếm có kích cỡ tương đương với một tòa cao ốc.

Thần kiếm này giống như từ chân trời đến, mang theo ánh sáng màu vàng lấp lánh giống như bên trong trời đất, trong nháy mắt ép xuống phía mặt đất.

Mặt đất giống như bị một trận cuông phong đánh nát, núi đá, cây cối, trong nháy mắt đã bị phá hủy, mà quân áo trên người Tân Trạm lập tức rách nát.

“Khí tức thật mạnh!” Tô Tê Hải vừa ngạc nhiên lại vui mừng, luồng khí thế này vượt xa Chu Định lúc trước.

Đằng Ngạo hơi nheo mắt lại, nói.

“Tuy thân thể của Tần Trạm không bị phá vỡ, nhưng thuật pháp này đã làm nên tên tuổi của bàn vương trong nhiều năm qua, mũi giáo nhọn nhất và lá chắn mạnh nhất, rốt cuộc ai cao minh hơn một bậc.”

Cách đó không xa, trên người Tần Trạm càng tỏa ra ánh sáng vàng, thuật thánh thể giống như một tầng áo giáp khoác lên người Tân Trạm.

Sau đó lập tức nhìn thấy Tần Trạm tung người nhảy lên, mang theo sức mạnh ngàn quân, mạnh mẽ nghênh đón.

Trong nháy mắt khi hai bên va chạm, thanh kiếm lớn mà bàn vương ngưng tụ ra, mũi kiếm vỡ nát, hóa thành cơn mưa màu vàng, lay động theo chiều gió.

Những khí tức này bao trùm lên mặt đất bao la, nuôi dưỡng cây cối và vạn vật.

“Hình như nắm đấm của Tần Trạm lại càng thêm mạnh mẽ hơn.” Ánh mắt của Chúc Diêu sáng lấp lánh, vẻ mặt kinh diễm.

Đằng Ngạo cũng không nhịn được mà nhíu mày, bây giờ chỉ sợ thân thể của Tần Trạm đã có thể so sánh được với đại võ tông, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần.

“Thân thể này của cậu thật đúng là danh bất hư truyền.” Bàn vương nheo mắt lại nói.

“Chẳng qua thuật pháp tu chân thiên biến vạn hóa, vô cùng huyền diệu, khó mà giải thích được, sao có thể là thứ mà kẻ ngu dốt như cậu có thể phỏng đoán được.”

“Lên lớp xong rồi đấy hả?” Tần Trạm nở nụ cười mỉa.

“Ông nói cũng đúng, khoảng thời gian gần đây tôi mới học được mấy chiêu thuật pháp, hay là chúng ta đấu tay đôi nhé?”

Bàn vương cười ha hả: “Thuật pháp của cậu sao có thể đánh đồng với tôi chứ? Tần Trạm, cậu chính là con ếch ngồi ở dưới đáy giếng quá lâu, đã đến lúc cậu nên mở to mắt nhìn thế giới này rồi.”

Sau khi nói xong, kim đan bên trong người bàn vương bắt đầu bộc phát ra vô tận uy năng, trong nháy mắt, linh lực cuồn cuộn bắt đầu vận chuyển.

Vô số pháp môn bắt đầu hiện lên, bàn vương và Chu Định xuất phát từ một mạch, thuật pháp của Chu Định đã vượt quá sức tưởng tượng, càng đừng nói đến bàn vương.

“Hôm nay sẽ để cho cậu xem một chút thứ gì mới chính là thuật pháp tu chân.”

Nương theo một tiếng gầm thét của bàn vương, trong lúc đó, ông ta bước lên một bước.

“Thanh quang long trảo!” Bàn vương liên tục gầm lên, hai tay đột nhiên vung lên, từng đầu ngón tay của ông ta đều như vuốt rồng, vồ về phía Tần Trạm.

Tân Trạm cười lạnh.

“Bàn vương, hôm nay tôi sẽ cùng ông so tài về thuật pháp!”

“Vô hình trảo!” Cùng lúc đó hai tay của Tần Trạm cũng hóa trảo, từng ngón tay giống như mạ vàng, chính diện nghênh đón.

“Kengl”

Song thuật đối kháng, bàn vương chỉ cảm thấy ngón tay bị đánh đến mức đau đớn, giống như muốn gãy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.