Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 603



Chương 603

“Cô có bị thiểu năng không vậy? Ai là người tới nơi đây trước, lại còn nói tôi theo dõi cô, nếu tôi có theo dõi thật thì làm sao có thể để lộ tung tích ra như vậy chứ Tần Trạm thật sự không có chút cảm tình nào đối với cô người hầu thiếu não này, trực tiếp quở măng.

“Anh đang chửi tôi thiểu năng sao?” Lục Liều không dám Bởi vì tu vi của Tân Trạm đặc biệt chỉ thể hiện ra là Võ tông tin vào tại mình. tam phẩm, vì vậy khi nhìn thấy người có tu vi thấp hơn so với cô ta lại đi khiêu khích gây hấn, Lục Liễu cảm thấy vô cùng tức giận. “Không, cô phải là đồ vừa đần độn vừa thiểu năng”

Tân Trạm cũng lười nói chuyện vô ích với cô ta.

Anh trực tiếp đi thẳng vào bên trong, hình bóng anh dân dần biến mất sau làn sương trắng. “Anh đứng lại cho tôi, tức chết tôi rồi!” Lục Liễu tức đến mức nhảy dựng lên.

Người con gái khẽ lắc lắc đầu, Tần Trạm xuất hiện tại nơi này, tuy rằng khiến cô ta cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải là không có khả năng

Còn tính tình của Lục Liễu thật sự cũng quá nóng nảy bộp chop roi.

Cô gái quở trách Lục Liễu một vài câu, sau đó một chủ một tớ nhanh chóng tiến vào trong làn sương trắng.

Ở bên trong làn sương trắng, Tân Trạm phát tán thần thức, không ngừng tiến về phía trước.

Anh kinh ngạc phát hiện, làn sương này thật sự có tác dụng nào đó khiến cho người ta mất phương hưởng.

Anh lấy là bàn ra thì mới phát hiện vật này đã hoàn toàn mất tác dụng.

Nếu như người đến đây tu vi không đủ, lại không có người hướng dẫn, dù có đi bao xa thì vẫn sẽ dậm chân tại chỗ, thậm chỉ còn có thể trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Nhưng đối với Tần Trạm khi bước vào trong đây, chỗ sương trắng này không đủ khả năng uy hiếp anh.

Cho dù bản thân anh có cải trang thành Võ tông tam phẩm, cũng dư sức để tiến vào trong đây rồi. “Trận sương trắng này dường như đang sàng lọc những người đặc biệt thì phải, rốt cuộc là nó muốn làm gì nhỉ?”

Tần Trạm trầm ngâm suy nghĩ.

Đi được chừng gần một dặm, sương mù trắng xóa mới dẫn dan tan bien.

Một rặng núi xuất hiện hiện lên trước mắt, mà điều khiển Tần Trạm có thể cảm nhận trừ quan nhất, là những linh lực đang tập trung ở trong đây, vậy mà lại tăng thêm một cấp bậc.

Nếu như có một đại sư nội lực thâm hậu luyện tập tại đây, Tần Trạm đoán chừng chỉ cần một ngày cũng có thể thăng lên một bậc ngay lập tức.

Chỉ đáng tiếc là nơi này hai mươi năm mới hé mở một lần, nếu không nhất định sẽ là nơi tu luyện bậc nhất.

Anh tự tạo cho bản thân một tấm bùa vô hình, Tân Trạm lại lấy phi cơ riêng ra, trực tiếp bay sâu vào phía trong của đỉnh núi. “Trong này quả nhiên có một chút linh dược, đáng tiếc là tuổi đời chưa đủ lâu, không có quá nhiều tác dụng đối với tôi.” Bay hết một vòng, thần thức của Tân Trạm tỏa ra, quét hết xung quanh.

Tăng Lực quả nói không sai, bên trong mật thất này linh dược ở khắp mọi nơi, nhưng tất cả đều chỉ có tuổi đời vài chục năm, không có tác dụng lớn đối với bản thân anh.

Chỉ có gặp được linh dược đã có tuổi đời hơn trăm năm,

Tần Trạm mới đáp xuống, ngắt lấy một ít.

Thế nhưng cho dù như vậy, chỉ một lát sau, anh cũng thu hoạch được tương đối nhiều. “Gru!”

Nhưng trong lúc anh đang hải cây hà thủ ô hơn ba trăm năm tuổi, sau lưng Tân Trạm đột nhiên vang lên tiếng gầm rủ của mãnh thú.

Một con sói với hàm răng sắc nhọn, đang nhe răng nhếch mép, lao về hướng của Tân Trạm. “Con sói to thật” Tân Trạm tung một cú, trực tiếp đá về phía con sói.

Con sói kia ngã xuống đất, cơ thể của nó dài hơn ba thước, nói là một con mãnh hổ cũng không quá lời.

Nó có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Trạm rồi đột nhiên cụp đuôi lại quay đầu bỏ chạy. “Còn có cả một chút linh trí.

Tân Trạm thầm ngạc nhiên.

Xem ra nơi này không chỉ bồi dưỡng võ giả, mà ngay cả những con mãnh thủ sống ở đây, ngày đêm ăn tươi nuốt sống linh lực, cũng trở nên khác biệt với thế giới bên ngoài.

Tiếp tục đi về phía trước, Tần Trạm phát hiện, càng tiến sâu vào trong đỉnh núi, chất lượng linh được càng xuất sắc, đương nhiên xác suất chạm trán với quái thú cũng tăng lên nhiều.

Anh liên tục nhìn thấy những võ gia và quái thủ chiến đấu, có một vài người giành chiến thắng, cũng có những người trở thành thức ăn cho bọn quái thủ. “Tên Tăng Lực đó, không biết đã đi tới đâu rồi.

Tần Trạm cũng không có ý định dốc sức đi tìm, xung quanh đỉnh núi rộng lớn như vậy, người có thể đi vào cũng rất ít, tìm không thấy cũng không phải điều gì quá đặc biệt.

Cuối cùng, Tân Trạm nghỉ chân tại một ngọn núi lớn, anh phát hiện ra một cây nhân sâm ngàn tuổi.

Xung quanh thứ này có linh khí đất trời hòa hợp, ngay cả hoa và cỏ cũng được tưới tiêu thấm nhuần trở nên vô cùng to lớn khỏe mạnh, bao bọc nhân sâm ở bên trong. Xung quanh nhân sâm, âm thanh chiến đấu khốc liệt vang lên.

Có hai người cầm trong tay bảo kiếm đang chiến đấu không ngừng với những con mãnh hổ. “Hàng ngày được hấp thụ tinh hoa đất trời, ngay cả hổ cũng thành tinh rồi.” Tần Trạm có chút kinh ngạc. Những con hổ này, vậy mà đã kết xuất nội đan, con yêu hổ cầm đầu, còn có tu vi càng giống với đại võ tông. “Lại là người con gái này.”

Điều khiến Tần Trạm không còn lời nào để nói, là người đang chiến đấu với con yêu hố, lại là cặp chủ tớ anh đã đụng mặt ở bên ngoài làn sương trắng kia. Tần Trạm cũng không lập tức ra tay, vô cùng hứng thú quan sát trận chiến giữa không trung.

Lúc này thực lực thật sự của người con gái này mới hoàn toàn bộc phát, bộc lộ tu vi của đại võ tông không có chút nghi ngờ, nhưng lại bị một vài con yêu hổ có võ bao vây xung quanh, động tác gượng gạo cứng nhắc, tay chân hình như có chút lúng túng, nhìn là biết có rất ít kinh nghiệm thực chiến.

Ngược lại là Lục Liễu kia, lại thuận thực tung ra từng chiêu thức, mỗi nhát kiếm cô ta vung ra, đều để lại trên người con yêu hổ một vết cắt sâu. “Đảm yêu hổ đó không phải là đối thủ, vẫn nên chạy thì hơn.

Tân Trạm nhìn lướt qua vài lần rồi đưa ra kết luận.

Người con gái hoảng hốt lúng túng, nhưng sau đó lại lấy lại bình tĩnh, thực lực của đại võ công vẫn còn mạnh mẽ. Nhưng sau đó Tân Trạm lại đảo mắt nhìn về phía khúc ngoặt của đỉnh núi, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ. “Có điều đám người đó cũng chìm đắm đủ trong chú khỉ rồi. Bây giờ vẫn phải đợi thôi.”

“Linh ba phù, xuất hiện!”

Người con gái đột nhiên hô lên một tiếng, một lá bùa chú bay ra, âm âm nổ tung ở trước mặt đảm yêu hổ. Một loạt các gợn sóng vô hình xuất hiện, khuếch tán ra từ phía

Con yếu hổ đó mất cảnh giác, đột ngột bị các gợn sóng và đập khiến cho nó không ngừng lùi lại, sau khi đập đổ vô số cây cối, thân hình to lớn của nó va đập vào sơn thạch, trực tiếp làm do vo son thach.

Cùng lúc đó, Lục Liễu lại xuất ra một chiều cực kỳ thuận lợi, một con yêu hổ kêu lên một tiếng thảm khốc rồi ngã xuống đất. “Gu!”

Con yêu hổ lớn gầm lên một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.

Lục Liễu vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị người con gái ngăn lại. “Dược Vương mới quan trọng” Nhìn thấy lá nhân sâm tươi tốt trên mặt đất kia, hai người con gái đều thở dài một hơi.

Trên trán cả hai người lầm tấm mồ hôi, rõ ràng trận chiến vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực.

Thế nhưng có được Dược Vương này, tất cả đều xứng đáng.

Người con gái bước tới, đang định đào cây nhân sâm lên. Đúng lúc này, lại xảy ra một sự thay đổi đột ngột. Một vài quả cầu từ xa bay tới, đáp xuống chân hai người họ, sau đó một làn khói dày đặc tỏa ra. “Đừng hít vào, thứ này có độc!”

Vừa hít vào một hơi, sắc mặt của người con gái thay đổi rõ rệt, vội vàng thổi bay đảm khỏi dày đặc kia đi.

Sau đó người con gái ngay lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Lục Liễu ở bên cạnh đã được nhắc nhở, nhưng cũng hết phải một ít khỏi, sắc mặt trắng bệch nhìn xung quanh. “Ha ha, phản ứng vậy mà khá nhanh, đáng tiếc là quá trễ rồi.”

Lúc này, trong khe núi phát ra một tràng cười, một vài người đàn ông bước ra.

Cô hầu gái Lục Liễu vẫn muốn ngăn cản, lại bị người đàn ông đánh cho một bạt tại trực tiếp bay ra chỗ khác. “Các người đã sớm mai phục ở đây.” Sắc mặt của người con gái cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhìn những người đang đi tới. “Vẫn còn thông minh đất

Người đàn ông đứng đầu cười khà khả, lợi dụng ánh trăng, nhìn thấy ngoại hình xinh đẹp của người con gái, từ từ để lộ ra dáng vẻ mê hoặc lòng người. “Cô gái nhỏ có tu vi không tệ, dáng vẻ cũng mê người chẳng kém. Phải cảm ơn các người vì đã bảo vệ Dược Vương của chúng tôi rồi.”

“Các vị, các người vì Dược Vương nên mới tới, chúng tôi từ bỏ thứ này, xin các người hãy buông tha cho chúng tôi đi. Người con gái bình tĩnh mạnh mẽ nói. “Như vậy thì không được rồi, các người còn trẻ vậy mà lại có tu vị cao như thế, nhất định là lai lịch bối cảnh cũng không tầm thường, anh em huynh đệ chúng tôi cũng không muốn rước phiền phức vào người, để lại tai họa về sau. Người đàn ông lạnh lùng cười nói. “Ban đầu tôi muốn giết cô luôn, nhưng bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý rồi.”

Người đàn ông khẽ liếm môi, ánh nhìn nghiền ngầm khiến toàn thân người con gái run rẩy. “Anh dám làm gì với tôi thì các anh nhất định sẽ chết không có chỗ chốn đâu đấy. Người con gái đe dọa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.