Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 608



Chương 608

Sắc mặt Đại Thần u ám, chàng trai đeo mặt nạ cũng chỉ hằng giọng một tiếng.

Ông lão rịn mồ hôi đầy đầu, ông ta đã hoàn toàn hoảng loạn, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ. “Mę kiep!”

Ngay vào lúc này, không gian phía trước dội đến một tràng âm thanh chấn động.

Thân thể Tân Trạm từ trong không trung ngã nhào xuống mặt đất. “Mẹ kiếp, thứ khốn kiếp nhà lão, xém chút nữa hại tôi mất mạng.” Tần Trạm đứng dậy, chỉ vào mặt ông lão mà giận dữ mắng nhiếc.

Nói rồi anh lao về phía ông lão, giáng xuống mặt lão một cái bạt tai. Ông lão không phòng bị, bất ngờ ngã bổ nhào xuống. “Chính là cái đồ chó má nhà lão, cái thứ âm hồn này.” Từng nằm đấm của Tân Trạm giáng xuống mặt ông lão, rất nhanh chóng đã đánh cho ông ta sưng vù mặt mũi.

Ông lão la hét muốn phản kháng, tiếc là tu vi của ông ta chỉ là Nội kình tông sư, Tân Trạm chỉ cần dùng thực lực võ tông tam phẩm thôi ông ta cũng không phản kháng nổi rồi, chỉ có thể phát ra những âm thanh thê thảm. “Đủ rồi.”

Đại Thần bước đến vội vàng kéo Tân Trạm ra “Ông ta rõ ràng biết đắng trước có nguy hiểm, nhưng sợ bị tôi vạch trần, cho nên mới cố ý hại tôi!” Tần Trạm chấp tay hướng về phía chàng trai đeo mặt nạ thở hồng hộc, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Thưa cậu, cậu phải thay tôi đòi lại lẽ phải.” Ông lão bị đánh cho te tua, ôm chân cậu Vương kêu than. “Hả, đây là cái gì?”

Vừa nãy khi Tân Trạm ra tay đánh lão, trên người lão rơi ra rất nhiều thứ.

Từ trong đống đồ bị rơi ra của lão, Đại Thần nhặt lên một thẻ bài màu đen.

Chiếc thẻ bài tỏa ra luồng âm khí nồng nặc, lạnh lẽo vô cùng, một mặt còn viết chữ quỷ. “Đây là thẻ bài triệu quỷ. Tân Trạm hét lên.

Chàng trai đeo mặt nạ bỗng giật mình. “Cái này không phải là của lão!” Khuôn mặt ông lão biển sāc. “Tôi nghe nói chiếc thẻ bài gọi quỷ này trong bùa ngải phương đông, có thể hút linh hồn người khác, tăng cường sức mạnh cho bản thân”

Sắc mặt Đại Thần vô cùng khó coi, ánh mắt tối sầm nhìn ông lão

Hiện giờ anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ phải chăng là ông lão này cố ý hãm hại theo cả băng Sói Hoang, mục đích chính của ông ta là để thu thập linh hồn. “Thứ này tôi chưa từng trông thấy, chắc chắn là tên này mang ra để hãm hại tôi.”

Ông lão liên tục lắc đầu chỉ thắng vào Tân Trạm. “Chuyện này thì đơn giản, anh nhỏ một giọt máu lên trên là rõ thôi. Tân Trạm nói.

Đại Thân nháy mất vài cái, chích ngón tay, một giọt máu rơi lên thẻ bài.

Ngay lập tức chiếc thẻ bài phát ra tiếng xèo xèo giống như đổ nước vào dầu sôi vậy, sau đó một thứ mùi bốc lên. Đại Thần đột ngột nhìn về phía ông lão.

Cái thứ mùi đang bay ra này chính là của ông ta. “Ngài Đại, nếu như lão muốn linh hồn, có thể nói với tôi, tại sao lại phải ám hại anh em bằng Sói Hoang của tôi như vậy.” Đại Thần giận dữ nói. “Tôi không có làm chuyện này! Là cậu ta hãm hại tôi

Ông lão hốt hoảng, mặt biến sắc. Ông ta cũng không biết tại sao lại như vậy. “Được rồi, chuyện này sau này hằng nói, Ngài Đại, lão đi nghỉ ngơi đi, lịch trình tiếp theo giao cho cậu ta phụ trách Chàng trai đeo mặt nạ hừ một tiếng, chỉ vào Tân Trạm. Ông lão lập tức trông đau đớn như chết cha chết mẹ vậy. “Chàng trai, cậu làm việc cho cẩn thận, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao, chúng tôi sẽ trọng thưởng cho cậu.

Đại Thần cũng khích lệ Tần Trạm. Mọi người tiếp tục lên đường.

Tần Trạm lại chỉ ra mấy chỗ có trận pháp mấu chốt, thậm chỉ còn có mấy chiếc bẫy ẩn.

Suốt đoạn đường không thiếu hụt một ai, ánh mắt mọi người nhìn ông lão càng ngày càng không thân thiện, ông lão chịu thiệt hại lớn nhưng cũng không lên tiếng, cả quãng đường chỉ cúi đầu, không rõ lại đang toan tính điều gì.

Đi chưa được bao lâu, phía trước lại xuất hiện một trận pháp lớn.

Trận pháp này chặn kín lối đi, hơn nữa linh khí mù mịt, một thứ mùi mạnh mẽ bức người bay lượn khắp không trung “Trận pháp này tương đối hoàn thiện, tôi thấy bắt buộc phải giải được tâm trận mới phá được trận này.

Lần này, ông lão lao đến cướp lời.

Mọi người lại nhìn sang Tân Trạm, điều này khiến ông lão trở nên rất gượng gạo. “Ông ta nói không sai.” Tần Trạm nói. “Nhưng thưa cậu, phá tâm trận là chuyện không lớn không nhỏ, nếu như người phá trận cố ý lưu lại ám môn, chúng ta sẽ gặp tổn hại trầm trọng”

Ông lão nói với chàng trai đeo mặt nạ: “Người này mưu mô khó lường, mong cậu đồng ý để tôi và cậu ta cùng vào, để tôi giám sát cậu ta

Tầm Trạm ngâm nghĩ nhìn ông lão, cũng chẳng phản đối. Hai người cùng tiến vào bên trong trận pháp.

Tần Trạm bước đi thong dong, còn ông lão thì lại từng bước chậm chạp, nhắm mắt theo đuôi Tân Trạm.

Dần dần, trận pháp loé lên từng tia sáng, ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Hai người cũng đã đi đến tâm trận. “Ha ha ha, thằng ranh, cậu xong đời rồi.” Ông lão nhìn Tần Trạm, cười lạnh.

Ông ta phẩy tay, ngay lập tức một luồng sương đen ngòm toả ra từ chiếc đĩa bát quái, bao quanh Tần Trạm, tạo thành một chiếc lồng bằng sương mù, nhốt Tân Trạm bên trong. “Làm lắm chuyện như vậy chính là để giết tôi à?” Tần Trạm điềm tĩnh nói. “Nhẫn nhịn cũng lâu lắm rồi đó nhỉ.”

“Đô khổn, lão đây không biết lai lịch của cậu ra sao, nhưng cậu lại liên tục phá hỏng quan hệ của lão và chàng trai đeo mặt nạ, bây giờ lão không chỉ muốn giết cậu, mà còn muốn luyện cậu thành oan hồn, mới có thể giải tỏa nỗi uất hận trong lòng lão

Ông lão chỉ vào Tần Trạm hét lớn. “Lão làm thế này, không sợ chàng trai đeo mặt nạ biết à?” Tân Trạm cười lạnh nói. “Ông trời đã có ý sắp đặt trận pháp này, chính là để ngăn cách nơi đây với mọi thứ, bây giờ cho dù cậu có hét đến rất cổ bỏng họng thì bên ngoài cũng không có ai nghe thấy đâu.” Ông lão hống hách bật cười.

“Ô, lợi hại thế cơ à, thế thì tôi cũng rất muốn thử xem sao. Tấn Trạm nhướng mày, một bước chân liền đi ra khỏi chiếc lồng bằng sương đen. “Cậu, cậu!” Sác mặt ông lão khể thay đổi, không ngờ rằng Tân Trạm lại có thể phá vỡ pháp thuật của lão một cách dễ dàng như thế “Vạn xả chỉ thuật

Ông lão hét lên một tiếng, ông ta ném chiếc đĩa bát quái lên rồi tự cần lưỡi, bất ngờ nhổ ra một dòng máu tươi, nhỏ lên chiếc bàn bát quái.

Ngay lập tức, từ bên trong tấm gương, màn sương mù đen ngòm như mực toả ra, mỗi lớp sương đen đều hoả thành một con rấn độc đen ngòm, lên đến cả ngàn cả vạn con, nhắm đến hướng Tân Trạm mà cần xé. “Chiêu thức này của lão rất mạnh, tiếc là nó không có tác dụng với tôi đầu

Tần Trạm khẽ cười, anh phẩy phẩy ống tay áo như phấy bụi vậy.

Lúc này một luồng linh khí từ từ tiến đến, hung hăng cần quét tứ phía. Những con rắn này gặp phải linh khí, giống như ánh mặt trời làm tan băng tuyết vậy, chúng xèo xèo hoá thành sương khỏi. “Tu vi của cậu là gì? Thi triển phép thuật tại sao lại không cần bấm tay niệm chủ chứ.”

Ông lão kinh ngạc vô cùng nhìn pháp thuật mạnh nhất của mình trong nháy mắt đã tan biến thành mây khỏi.

Toàn thân ông ta run lẩy bẩy, nom như đã hồn bay phách “Ai bảo với lão tôi là thuật sĩ chứ.” tán.

Tần Trạm bước lên một bước, mặt đất thu nhỏ thành tấc, trong nháy mắt đã đến trước mặt ông lão, một tay xách ông ta lên. “Lão đã bố trí trận pháp ngăn cách trong ngoài, thế thì như lão mong muốn, trước khi chết tôi sẽ để lão biết thực lực thật sự của tôi.”

Tần Trạm cười, một nguồn năng lượng mạnh mẽ tột đỉnh toát ra. “Võ Đại võ tông đỉnh cấp.

Đội mất ông lão trợn trừng như bị sét đánh. Có một cường giả cấp cao như thế này vẫn luôn ẩn thân bên cạnh mà bọn họ lại không hề hay biết. Chính ông ta lại còn nực cười hơn khi định một đấu một mà giết chết anh. “Hoá ra cậu mới là người đứng sau, lão đã đánh giá sai rồi, cậu không phải bị bắt, cậu cũng đến để cướp thừa kế Vạn Luyện Tông.

Ông lão vô cùng hối hận, nhưng giờ đã muộn rồi. Tay Tân Trạm dùng lực, ông lão ngay lập tức hét lên thảm thiết, rồi dần dần không còn hơi thở nữa. Ánh mắt ông ta chỉ còn sự tuyệt vọng, ông ta rất muốn đem tin này báo cho chàng trai đeo mặt nạ, nhưng dù cho có gần trong gang tấc, ông ta cũng không có cách nào truyền tin tình báo nữa. Thậm chí ông ta còn có dự cảm, nhóm người của chàng trai đeo mặt nạ sẽ bị người này này đùa giỡn tới chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.