Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 610



Chương 610

Song bóng dáng của Tân Trạm như ma quỷ, không những tránh được nhất đạo này, mà còn chạy nhanh về phía cung điện. “Mục nát”

Chàng trai đeo mặt nạ gần giọng hét lên một tiếng, chỉ về phía Tần Trạm.

Cả người Tần Trạm đột nhiên run lên, ôm bụng ngã xuống tại chỗ.

Chàng trai giễu cợt nói: “Chắc anh không cho rằng thuốc độc mà tôi đưa cho anh uống là giả chứ. Nói cho anh biết, viên Hủ Thực đan này sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của anh mục nát, khiến anh chết trong nỗi đau vô tận. “Ha ha, đây là kết cục của chuyện anh giết hại anh em băng đảng Sói Hoang của tôi.”

Đại Thần cũng nhếch mép, lộ ra nét hung dữ. “Thật là nực cười.” Tần Trạm ngồi trên bậc thêm cười khẩy “Anh bắt nhiều người vô tội như vậy, để họ chết thay cho anh, anh cho rằng như vậy là hợp lý. Nhưng khi anh em bằng đảng Sói Hoang của các người bị giết lại tức giận muốn bảo thù?”

“Người của anh thì đáng được sống? Còn những người bị bắt thì phải chết một cách oan uổng như vậy sao?”

“Giống như anh, kẻ yếu là nguồn gốc của tai họa, kẻ yếu phải chết dưới tay kẻ mạnh.”

Đại Thần cười nham nhở, cầm đao chém. Nhưng lúc này Tần Trạm đã kịp nhảy lên. Phù một tiếng.

Một viên thuốc bay ra từ miệng anh và bay thẳng vào miệng Đại “Cái gì! Anh không trúng độc Sắc mặt chàng trai có chút thay đổi. “Tôi trêu anh đấy, cải thuốc rác rưởi gì đó của anh, cơ thể tôi không tiêu hóa được, vậy nên để anh ta uống đi

Trạm cười lớn vài tiếng. “Khụ Đại Thần nôn ọe một trận, nôn viên thuốc đó ra. “Anh muốn chết à

Chàng trai đeo mặt nạ đột nhiên rút trường kiếm ra, các tia kiếm lóe lên, vô số tia kiếm bay về phía Tân Trạm.

Tân Trạm cười khẩy một tiếng, tung ra cú thánh nhân.

Quyền phong vàng và tia kiểm trắng vào nhau rền vang cả vùng trời.

Một tiếng nổ vang lên trước cung điện.

Hai nguồn sức mạnh cực lớn đối đầu nhau, kéo theo khí công bay ra khắp nơi, tạo thành làn sóng xung kích.

Tân Trạm lùi về phía sau, lùi những ba bước mới đứng vững. Còn chàng trai cũng lùi về sau ba bước, đâm kiểm xuống “Đại võ tông cao đất.

Gương mặt chàng trai biến sắc, ánh mắt chất chứa đầy sự hoài nghi.

Bên kia, ánh mắt Đại Thần cũng tỏ rõ kinh ngạc.

Họ không ngờ rằng Tần Trạm vốn bị đối xử như con tin lại ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm như vậy.

Đương nhiên, họ cũng không hề biết Trạm vừa rồi vẫn chưa thi triển thể thuật, nếu không sẽ gần như đạt đến trình độ siêu phàm. giấu giỏi như vậy, anh đến đây là để chiếm đoạt thừa kế” Sắc mặt chàng trai đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh ta “Anh và tôi hãy cùng nhau liên thủ giết người này.”

Sắc mặt Đại Thần cũng trở nên nghiêm túc, hai tay cầm đạo, trong khi chàng trai bao vây Tân Trạm.

Linh khí vận quanh người Tần Trạm, anh chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, bầu trời phía trên cung điện đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói chang, chiếu vào trong điện “Là người thừa kế” Chàng trai phát hiện ra, buột miệng kêu lên.

Tân Trạm cũng đồng thời nhìn về chỗ bậc thang cao nhất. Mặc dù không biết thế nào là người thừa kế, nhưng anh cũng cảm nhận được một luồng khí mạnh vừa ập xuống.

Cả ba người cùng từ bỏ cuộc chiến, cùng lao về phía cung điện.

Đám người băng đảng Sói Hoang bị bỏ xa lại phía sau. “Tốc độ của tên này sao lại nhanh như vậy.”

Chàng trai xuất phát đầu tiên, nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn Tần Trạm như một luồng khỏi vượt qua mình, lao thẳng vào cung điện, không nhịn được mà thét lên.

Tần Trạm bỏ xa hai người kia, chạy vào cung điện trước tiên.

Anh vẫn chưa nhìn rõ cái bóng chói chang ấy, nhưng lập tức lại cảm nhận được sự nặng nề đang đè nén lên bản thân. “Đây là……..

Tân Trạm hơi kinh ngạc, lúc này anh đang vận linh khí thì phát hiện có gì đó trì trệ vô cùng.

Không ngờ tu vi lúc này lại giảm xuống cảnh giới võ tông.

Ngay lúc Tân Trạm đang sững sở, chàng trai và Đại Thần cũng chạy đến “Chết đi!

Nhìn Tân Trạm gần như không có chỗ sơ hở, mắt Đại Thần sáng lên, anh ta chém xuống một đạo.

Tân Trạm cố ý thử xem áp lực này có phải chỉ nhằm vào bản thân anh, anh quay đầu lại tung ra một cú đấm.

Cơ thể thánh nhân bùng phát, thân thể Tân Trạm rắn chắc như thép, một đầm ngay trên lưỡi đạo.

Bum!

Cây đạo của Đại Thần bị vỡ hàn, anh ta cũng bị hất lên bởi một lực phản đòn, rơi xuống trên một cây cột. “Sức mạnh của tôi” khỏe miệng Đại Thần rỉ máu, sợ hãi nhìn vào đôi bàn tay của mình.

Lúc mới đánh nhau anh ta còn đánh hết sức, nhưng khi tiếp xúc với Tần Trạm, sức mạnh lại giảm đi hơn một nửa. “Đừng có làm loạn lên, ở đây có kẻ mạnh trấn áp. Chúng ta chỉ có thể phát huy hết sức mạnh của võ tông. Sắc mặt chàng trai thay đổi hắn, lập tức buông lời nhắc nhở. “Không chỉ có chúng ta. Anh ta cũng như vậy.” Tất cả đều trở thành võ tông nhất phẩm?” Đại Thần đứng lên, lộ rõ vẻ hớn hở.

Lúc này, đám người băng đảng Sói Hoang cũng chạy vào cung điện. “Mọi người ở đây đều là võ tông nhất phẩm, hãy cùng xông lên. Đại Thân ra lệnh.

Tu vi thấp nhất của đám người trong băng đảng Sói Hoang ở đây cũng là võ tông, cho nên hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến họ.

Ngược lại, sẽ khiến tu vi của Tần Trạm giảm xuống, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ có ưu thế hơn. “Vậy thì đến đây thử xem.” Tần Trạm cười khẩy.

Một người trong băng đảng Sói Hoang xông lên, bị Tần Trạm đá bay ra ngoài chỉ với một cú đá “Đúng là điếc không sợ súng.” Đại Thần cười khẩy.

Tần Trạm không những không chạy mà ngược lại còn xông lên đánh khiến anh ta rất khó chịu.

Một cú đấm được tung ra, nằm đấm của hai người và mạnh vào nhau.

Đồng tử của Đại Thần co lại, chỉ cảm thấy tay đau đớn vô cùng, như thể đẫm vào gang thép.

Cơ thể anh ta đột nhiên bị thổi bay ra ngoài.

Nhìn nam tay của anh, da đã bị xé toạc, thấy cả xương, máu tươi đầm đìa. “Năm đấm của anh làm bằng đá sao?” Đại Thần đau đến nổi nhe hết cả rằng ra, rút đoạn đạo ra, lại lao đến cho Tân Tram.

Tân Trạm cũng không hề tránh né, lại tung ra một cú đấm “Tôi không tin võ tông nhất phẩm của anh, có thể bẻ gãy đạo của tôi!” Đại Thần hét lên, dồn hết sức mạnh vào mũi đạo. Am!

Nắm đấm của Tần Trạm lại va vào lưỡi đao của đoạn đạo

Đại Thần bất lực nhìn thanh bảo đao gãy nứt từng đoạn, này. sau đó lại bị thổi bay ra ngoài lần nữa. “Chuyện này không thể nào. Anh dựa vào cái gì chứ?” Khỏe miệng Đại Thần rỉ máu, anh dốc sức gầm lên. Trước kia, tu vi võ tông của Tân Trạm bộc phát đã từng bẻ gãy đạo của anh ta, hiện tại rõ ràng tu vi đã bị giới hạn, tại sao vẫn có thể đáng sợ như vậy. “Tên ngốc nhà cậu, từ từ suy nghĩ đi.

Tần Trạm khịt mũi một cái, qua bên kia dùng một chân đá bay Đại Thần.

Thuật Thánh Thế mà anh tu luyện vốn là võ công cực phẩm, cộng thêm tu luyện Tiểu Đỉnh Xanh Lục, lại luyện thêm Viêm Ma Thế, cho dù bản thân không thi triển bất kể pháp thuật nào, thì với sức mạnh mà cơ thể tu luyện được, không phải thử binh khí hạ đẳng nào cũng có thể cản lại được.

Vài người trong băng đảng Sói Hoang chạy đến giúp đỡ, Tần Trạm tung ra cú đấm thánh nhân, khiến đảm người này như diều đứt dây bay hết ra ngoài.

Đại Thần tức điên, anh ta không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Tân Trạm vẫn như một kẻ bất khả chiến bại.

Một chưởng đánh bay chàng trai đeo mặt nạ.

Lúc này trong cung điện, mọi người đều ngã sóng soài trên đất, chỉ còn Tần Trạm đứng một mình, giống như kẻ chiến tháng cuối cùng. “Tần Trạm, anh có dám ra khỏi cung điện đấu với chúng tôi không” Đại Thần đảo mắt nói. “Anh cho rằng tôi cũng ngốc như anh à.

Tần Trạm cười khẩy một tiếng, qua kia dùng một chưởng chưởng bay Đại Thần, sau đó giảm chân lên mặt anh ta. Ra sức nghiền nát, gò má của Đại Thần tức khắc biến dạng. “Sao anh không bảo là quay vào trong bụng mẹ đánh một trận chứ.”

Đại Thần vô cùng nhục nhã, anh ta cảm thấy nếu như không có cung điện trấn áp thì bản thân nhất định có thể giết chết Tân Trạm, nhưng trong trường hợp này, cơ thể của Tân Trạm lại trở thành ưu thế tuyệt đối.

Chàng trai đeo mặt nạ không nói lời nào, gượng dậy xuyên một nhát kiểm đến lưng Tần Trạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.