Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 612



Chương 612

Không phải là Tần Trạm không biết chơi cờ, trước kia anh đã từng đánh rất nhiều trận cờ dữ dội với cụ Tô. Nhưng mà có trời mới biết ông lão này chơi cờ giỏi đến mức nào.

Hơn nữa anh còn có dự cảm mơ hồ là hai bài kiểm tra này có mức đối lập quá lớn, đánh cờ cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Ông lão áo đen vung tay lên, ngay lập tức có hai luồng ảnh sáng bay ra, quấn lấy người Tân Trạm và Đại Thần trực tiếp bay vào bên trong cửa đá. “Trong số các cậu ai đánh với tôi?”

Ông lão quay đầu nhìn cậu Đồng và những người khác. Ở bên kia.

Tân Trạm chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tại, hình ảnh trước mắt không ngừng biến hoá, sau đó cơ thể anh nặng nề rơi trên mặt đất.

Mặt đất cũng không cứng lắm, ngược lại còn có chút mềm

Tân Trạm khôi phục lại tầm nhìn, dò xét khắp nơi. mai.

Anh chỉ thấy tại nơi mình đang đứng, khắp nơi đều là cát vàng. Biển cát vàng này nhìn mãi vẫn không thấy điểm cuối, tựa như bản thân anh đang lạc ở trong một cái sa mạc rộng lớn vậy.

Đại Thần cũng đứng dậy từ trên cát, có chút kinh ngạc và bất ngờ nhìn về bốn phía. “Sức mạnh đã quay về rồi.” Tần Trạm nằm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang trào lên, nhẹ nhàng thở ra.

Dù cho tiếp theo có gặp phải chuyện khó khăn gì thì chỉ cần đi theo người có thực lực mạnh thì đều cảm thấy an tâm hơn một chút.

Đại Thần cũng cảm nhận được điều gì đó, anh ta nhìn Tần Trạm một cái rồi hừ một tiếng.

Tân Trạm cũng mặc kệ anh ta, Đại Thần tự biết trong lòng anh ta nghĩ gì, nhưng nếu đây không phải là nơi không thể đánh nhau thì một đầm của anh đã có thể đánh bay anh ta. “Chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy chứ. Ở trên đảo Cực

Quang không có sa mạc, thậm chí trong vòng hàng ngàn kilomet đều không có Đại Thần vô cùng ngạc nhiên, anh ta nằm trong tay một năm cát, nhìn cát vàng từ đầu ngón tay rơi xuống, vô cùng chân that.

Còn Tần Trạm thì nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của cậu Đổng, đến cuối cùng nơi đây có cái gì nguy hiểm chứ?

Ngay lúc hai người còn đang suy nghĩ thì có hai luồng sáng từ trên trời giáng xuống, quấn lấy người họ.

Luồng ánh sáng này không có lực sát thương, sau khi quấn lấy cơ thể hai người, ngay sau lưng mỗi người bọn họ đã hiện lên một cái bóng.

Đó là cái bóng của một người khổng lồ, thân hình vô cùng hư ảo.

Khi hai người họ di chuyển, cái bóng này cũng đi theo sau họ, giống như đang phát triển trên cơ thể hai người.

Tân Trạm để ý tới vòng ngực được bao quanh bởi một vòng sao của người khổng lồ, có điều ánh sao có chút mờ nhạt.

Lúc cả hai còn đang mơ mơ hồ hồ…

Gọi ra!

Phía trước cát vàng bỗng nhiên vang lên một âm thanh. Cồn cát đột nhiên rung chuyển, rồi ầm ầm nổ tung. Một con bọ cạp sa mạc đầu dài hơn 20 mét từ đó mà bay ra, bay về hướng của Tân Trạm

Đuôi bò cạp khổng lồ quét ngang qua, mang theo tiếng gió gào thét “Yêu thủ cấp bậc Võ Tông.” Tần Trạm vừa dùng tay đỡ, vừa lùi lại hai bước, vừa phán đoán sức mạnh của nó. Đại Thân đang thấy có chút hả dạ, thì còn cát trước mặt anh ta nổ tung, đồng thời một con bọ cạp sa mạc khổng lồ khác cũng bay ra. Chỉ là hồn thủ cấp bậc Võ Tông, tất nhiên không phải là đối thủ của hai người họ.

Tần Trạm và Đại Thần đều sử dụng phương pháp của riêng mình, hai ba chiêu đã giải quyết xong con bọ cạp kia. Sau đó Tần Trạm đang chuẩn bị lấy viên đạn ra thì hai con bò cạp kia đã hoá thành cát đá và biến mất trong sa mạc. “Ảo giác sao?”

Trong lòng Tân Trạm xao động, anh bỗng nhiên cảm thấy cái gì đó, anh mạnh mẽ quay đầu lại.

Trên cái bóng khổng lồ ở phía sau bọn họ, một ngôi sao ở ngực có ánh sáng mờ nhạt từ từ sáng lên.

Thì ra đây chính là chân tướng của bài kiểm tra. Tầm Trạm đã hiểu được một ít.

Bỗng nhiên chỗ này có yêu thủ xuất hiện, sau lưng có cái bóng, cùng với một vòng sao ở ngực, tất cả đều có liên quan với nhau. “Nếu cứ ở chỗ này chờ yêu thủ xuất hiện, thì không bằng chủ động đi tìm kiếm nó thì hơn.

Tần Trạm nhìn xung quanh, phát hiện có nơi có cồn cát dày đặc thì lập tức chạy tới.

Quả nhiên sau khi cồn cát nổ tung, lại có sáu bảy con bọ cạp sa mạc khổng lồ lao ra, vây quanh tấn công Tần Trạm.

Sau khi bị Tân Trạm tiêu diệt lần nữa, ngôi sao bên trên cái bóng lại sáng thêm vài phần. “Cũng không biết là cần phải thấp sáng thêm bao nhiêu ngôi sao, mới có thể lấy được truyền thừa, mà thanh kiếm kia, phải làm thế nào mới có thể đạt được đây?”

Một bên Tân Trạm chạy điên cuồng chạy sâu vào trong sa mạc, một bên suy nghĩ về nó. Nhờ bị Tần Trạm thu hút hết cỡ, xung quanh cồn cát không ngừng nổ tung, hàng trăm con bọ cạp khổng lồ trên sa mạc điên cuồng xông ra lao về phía Tân Trạm, khiến cho người khác nhìn thấy cũng đều cảm thấy da đầu tê dại. “Chu thiên mười ba trảm”

Tần Trạm hét lớn một tiếng, thanh kiếm màu xanh xuất hiện trong tay, cả người anh bay lên trời.

Ánh sáng vô tận của thanh kiếm rơi xuống, giết hết những con bò cạp khổng lồ.

Cách Tân Trạm không xa, Đại Thần cũng dần hiểu được ý đồ của Tân Trạm, anh ta cũng bắt đầu thu hút bọ cạp khổng lồ từ bốn phía và giết chết chúng để tăng thêm độ sáng của ngôi sao. Có điều nếu bàn về tốc độ giết thì tất nhiên Tân Trạm chiếm ưu thế hơn. Sau đó không bao lâu.

Trong đầu Tần Trạm vừa suy nghĩ thì phát hiện ra cái bóng sau lưng có một ngôi sao đã phát sáng rực rỡ.

Mà cũng ngay lúc này, bọ cạp bốn phía đã hoá thành cát vàng.

Một luồng sáng lại lần nữa rơi xuống, bao bọc lấy toàn thân của Tân Trạm. “Cái này!” Gương mặt Tần Trạm lộ ra vẻ sợ hãi lần vui mừng.

Anh cảm giác được bên trong tia sáng này có sự dao động vô cùng mạnh mẽ của linh lực.

Không cần bản thân tự hấp thụ, linh khí dường như không chịu nổi, cứ thế mà không ngừng tràn vào trong cơ thể. Mỗi một tia linh khí trong đó đều vượt xa so với một viên dược Trúc Cơ Đan.

Và trong chùm ánh sáng kia có vô số linh khí tồn tại. Tần Trạm thoải mái rỗng to lên một tiếng, vận chuyển công pháp đến cực hạn.

Xung quanh thân thể Tân Trạm ngay lập tức hình thành những vòng xoáy, linh khí điên cuồng tràn vào cơ thể.

Một tràng vỡ vụn vang lên trong ý thức của Tân Trạm. Tần Trạm đột nhiên mở mắt ra, trong lòng lóe lên một tia vui mừng. Bởi tu vi của anh vì luồng linh khí nồng đậm này mà vượt qua Nguyên Anh cảnh thứ sáu đã đạt tới cảnh thứ bảy.

Mà lúc này luồng sáng cũng đã biến mất.

Tân Trạm liếm liếm khỏe miệng, có chút chưa thoả mãn. Trong vài phút, anh đã tăng lên một cấp độ nhỏ, tuy rằng bản thân anh trước đây vốn là Nguyên Anh cảnh thứ sáu, nhưng nâng cấp như thế này cũng sướng quá đi mất.

Nhưng phải biết rằng trong thời đại này, càng nâng cấp cao hơn thì tăng tu vi cũng càng khó khăn hơn.

Nhưng tiến bộ nhanh như vậy, nếu võ giả bên ngoài nhìn thấy thì e rằng sẽ chết vì ghen tị.

Và không biết tại sao, lần này tu vi được tăng lên, lại không có thiên kiếp.

Tần Trạm nghĩ rằng nguyên nhân có thể là do anh đang ở bí cảnh. “Có điều luồng sáng chưa dẫn mình rời khỏi nơi đây, nói cách khác chính là mình chưa đạt được chất được truyền thừa”

Tần Trạm nhìn cái bóng phía sau mà suy nghĩ.

Ở đó có tổng cộng là mười ngôi sao, trừ một cái do tự anh đã thắp sáng, còn lại tất cả chỉ là hư ảo. “Vậy thì giết tiếp. Dù gì luồng sáng đó cũng có thưởng cũng không lỗ”

Tần Trạm mang theo tu vi tăng lên mãnh liệt, lại một lần nữa lao ra ngoài. “Khi tức của anh ta đột nhiên tăng lên rất nhiều. Luông sáng kia có thể mang đến thứ tốt

Cách cho Tân Trạm không xa, hai mắt Đại Thần sáng lên, anh ta vung năm đầm, lại giết chết hai con bọ cạp khổng lồ. Anh ta quay đầu lại nhìn cái bóng sau lưng mình, ngôi sao kia chỉ sáng được một nửa. “Chết tiệt, tên khốn kiếp này sao lại giết nhanh như vậy chứ.” Trong lòng Đại Thần lo lắng, tức giận mảng một tiếng. Phía bên ngoài cửa đá, ông lão áo đen đang đánh cờ cùng cậu Đồng

Mọi người đoán không sai, loại cờ mà đánh cùng ông lão chính là đánh cờ vây.

Nhưng đây là trò chơi tốn thời gian nhất, hơn mười phút trôi qua, hai người liên tục tiến hành khúc Liên Hoa rải rác, không còn nhìn ra thằng bại.

Cậu Đồng tự nhận thực lực đánh cờ vây của mình không tệ, nhưng cũng không có nền tảng trong bộ môn này lắm.

Nhưng đi được mấy bước, hắn thấy thực lực của lão nhân gia ngang bằng với mình, trong lòng thầm mừng rỡ, không dám lơ là một chút, suy nghĩ kỹ một chút mới tiếp tục tiến hành khúc Liên Hoa.

Về phía Tần Trạm, cậu Đổng không hề lo lắng, hắn đã nhìn thấy sự tồn tại của một cái gì đó cực kỳ đáng sự ẩn nấp trong cát vàng. “Nhanh như vậy à. Ông lão áo đen đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xuyên qua thời không, rơi vào trên người Tần Trạm. “Thật thú vị. Một nụ cười hiện lên trên khỏe miệng ông lão. “Sức mạnh của bọ cạp sa mạc khổng lồ cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.”

Tân Trạm quay lại chiến đấu một lần nữa thì lập tức nhận ra sự khác biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.