Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 626



Chương 626

Ngay lúc bọn họ đang tưởng tượng thì cổng chính đột nhiên được mở ra.

Hứa Bắc Xuyên cười “Ha ha” đi tới. “Hứa Bắc Xuyên, sư phụ của cậu đâu?”

“Các vị tiền bối, các vị tới đây khiêu chiến đúng không? Sư phụ mời các vị vào trong.

Hứa Bắc Xuyên lui sang một bên, nhóm ông lão đi vào Hiệp hội Võ đạo.

Tân Trạm vẫn đứng ở vị trí hôm qua. “Tân môn chủ, tôi có một đề nghị. Chỉ có điều lần này, ông già Bạch Phát giành mở miệng trước. “Chúng tôi cảm thấy nhiều người đánh một, có thắng cũng không phải võ thuật thật sự, vẫn là để mỗi người tự cắt gọt mài dũa sẽ thích hợp hơn.” Ông già nói với vẻ mặt xảo quyệt.

Đây cũng là kết quả mà bọn họ đã bàn bạc vào tối hôm qua. “Có thể.” Tần Trạm gật đầu một cách thoải mái.

Mấy ông già liếc nhìn nhau, từng người lần lượt tiến lên thách đấu.

Đương nhiên là không hề có trường hợp ngoại lệ, tất cả đều bị Tần Trạm giải quyết gọn trong một chiêu.

Chỉ là vẫn giống như vậy, mỗi lần Tần Trạm đều khống chế sức mạnh, không hề làm bọn họ bị thương.

Nhưng lúc hai bên đánh nhau, anh cũng lên lén đưa Phù trận vào trong cơ thể của bọn họ. “Võ công của Tần môn chủ quả thật cao cường, chúng tôi bội phục rồi

Dự đoán trước chuyện ở bên trong, mấy ông già cũng không mất tinh thần, chắp tay cười rồi rời đi. “Quả nhiên là bọn lừa bịp, bị sư phụ dùng một chiều đánh bại, còn ngày ngày tới đây khiêu chiến”

Hửa Bắc Xuyên khó chịu lắc đầu. “Nhẫn nhịn tiếp đi, đợi lần sau, bọn họ sẽ không còn cơ hội đó nữa.” Tần Trạm cười cười.

Tất cả Phù trận đã được sắp xếp xong, lần sau là Tân Trạm có thể giải quyết cái phiền phức này vĩnh viễn rồi.

Những lão võ côn đồ rời đi chưa được bao lâu thì Diệp Thiên Vọng đã đến thăm hỏi. “Tần Trạm, chúc mừng cậu đã cứu được mẹ mình. Tôi nghe nói thân thể ông cụ không khỏe, tôi mang đến một ít linh dược, bày tỏ tâm ý.

Diệp Thiên Vọng mang đến một ít quà tặng, Tân Trạm cũng vội vàng ngỏ lời cảm ơn. “Ban nãy tôi nhìn thấy, ông Lưu của phái Cầu Tiên với cả nhà họ Triệu ở Nam Xuyên tới à?”

Hai người ngồi trong phòng khách, Diệp Thiên Vọng nhấp trà, cười hỏi. “Trưởng quan Diệp cũng biết mấy người này à?” Tần Trạm có chút tò mò. “Đầu chỉ là biết.” Diệp Thiên

Vọng cười khổ một tiếng. “Bọn họ cũng từng tới tìm ông mài giũa à?”

Tần Trạm lập tức nghe hiểu ý của Diệp Thiên Vọng, nhất thời cảm thấy thú vị. “Mấy người này kêu gào, lúc đó cả ngày cứ tìm tôi đòi luận bàn mài giữa, đến nỗi chặn ở chỗ cổng bảo vệ để chờ tôi. Cứ làm phiền khiến tôi không thể chịu đựng được.” Diệp Thiên Vọng thở dài. “Trưởng quan Diệp đã làm như thế nào vậy?” Tần Trạm hỏi. “Không có cách nào khác, thần phận của tôi vẫn đặc biệt hơn so với cậu, cũng không thể làm bọn họ bị thương. Ước chừng bị bọn họ dây dưa cả ba tháng.” Diệp Thiên Vọng trả lời. “Dồn ép đến mức cuối cùng tôi phải dùng đến sức mạnh của quyền lực để đi kiểm tra mấy ông già của những gia tộc tông môn này, có làm điều gì phạm pháp hoặc có không tuân theo pháp luật hay không. “Kết quả như thế nào?” Tần Trạm tò mò. “Kết quả là, ngày hôm sau mấy ông già đó lại bỏ chạy không thấy bóng dáng đầu nữa.” Diệp Thiên Vọng hừ một tiếng.

Tân Trạm đột nhiên cười phá lên, nhiều năm nay những gia tộc tông môn lớn kia, có ai dám nói là hoàn toàn sạch sẽ chứ, tra một cái là lòi ra ngay. “Chỉ có điều là tôi cũng tò mò, sao mấy ông già này cứ tới chân cửa nhà của người ta rồi khiêu chiến, không sợ bị bị đánh chết thật à?”

“Bọn họ ranh ma lắm.”

Diệp Thiên Vọng cười nói: “Nếu thật sự gặp phải tên ma đầu hay kẻ ác nào đó, bảo đảm bọn họ sẽ chạy trấn thật xa.”

“Bọn hèn nhát chỉ dám bắt nạt kẻ yếu.” Tần Trạm không nói tới nữa. “Tu vi của cậu lại thăng cấp một chút rồi, bây giờ đại khái là đại võ tổng đỉnh cấp tám.” Tân Trạm nói. “Tôi thật sự rất mong chờ tới lúc cậu đạt đến cảnh giới nửa bước, cậu sẽ đánh một trận với tôi.”

Trên mặt của Diệp Thiên Vọng tràn đầy ý chí chiến đấu. “Tôi cũng rất mong chờ.

Tân Trạm cũng cười, anh cũng muốn biết, đến cái ngày đó, ai mới là cao thủ xuất sắc nhất Việt Nam.

Sau khi tiễn Diệp Thiên Vọng, Tần Trạm bèn vận hành Vạn luyện chi thuật một lần, sau đó nhận được điện thoại của Khương Mạch Liên. “Tần Trạm, nghe nói mẹ của cậu đã thoát được rồi, chúc mừng cậu

Giọng nói của Khương Mạch Liên, dường như lúc nào cũng lộ ra mùi vị lười biếng. “Chị Khương, việc này cũng đã trôi qua một ngày rồi, tin tức của bà cũng quá không linh hoạt đi.” Tần

Trạm cười trêu ghẹo “Tôi luyện đan dược ba ngày nay rồi, tôi bận đến tối tăm mặt mũi, vừa mới xuất quan đây.” Giọng điệu Khương Mạch Liên quả thật có chút mệt mỏi. “Chị Khương, bà cũng quá liều mạng đi. Tài sản của Phủ Dược Thần lớn như vậy, bà vẫn liều mạng như thế.” Tần Trạm nói. “Những môn đồ đó đều trông cậy vào tôi, tôi không liều mạng thì sao mà được chứ. Hay là tôi đóng cửa Phủ Dược Thân, cậu nuôi chị gái đây, thế nào?”

Lời nói của Khương Mạch Liên, phối hợp với giọng nói mang vẻ quyến rũ, làm cho Tân Trạm trong nháy mắt hiểu sai.

Tân Trạm vội vàng ho khan vài tiếng. “Phủ Dược Thần, bà cứ nói giỡn. Tôi còn là trưởng lão dưới trướng của bà, còn trông chờ vào bà nuôi tôi đây. “Cậu còn biết cậu là trưởng lão của Phủ Dược Thân hả?”

Giọng điệu của Khương Mạch Liên lập tức không vui, bà nói: “Cậu nói xem, đã bao lâu rồi cậu chưa chế thuốc cho Phủ Dược Thần?”

Tân Trạm nhất thời có chút xấu hổ, anh nghĩ nghĩ, gần đây cứ bận bịu suốt, quả thật là chiếm vị trí mà còn không làm tròn trách nhiệm.

Xem ra, sau này khi có thời gian, anh nên tới hỗ trợ và giúp đỡ Phủ Dược Thần thôi.

Cũng may là Khương Mạch Liên cũng không lan man nói về chuyện này nữa. “Đúng rồi, tôi gọi điện thoại tới, còn có chuyện muốn nói cho cậu biết. Mấy ngày hôm nay, có một người con gái tới Phủ Dược Thần tìm cậu khám bệnh, nhưng cậu không có mặt ở đây. Vì thế cô ấy để lại lời nhắn, nói chờ cậu có thời gian, mong cậu có thể tới khám bệnh cho ông của cô ấy. “Việc này nói sau đi.”

Tần Trạm bận muốn chết, anh cảm thấy mình chẳng có thời gian để xử lý chuyện này. “Đúng rồi chị Khương, tôi muốn mời bà đến Thủ Đô một chuyến”

“Có chuyện gì à?”

“Ừm, mẹ của tôi đã thoát ra , nhưng thân thể rất kém, hơn nữa còn không có đủ tu vi.

Vẻ mặt của Tần Trạm có hơi nặng nề. “Tôi muốn bà giúp tôi xem có thể có cách gì làm cho bà ấy khôi phục lại tu vi hay không”

“Được, ngày mai cậu phải người tới sân bay đón tôi đi.” Khương Mạch Liên đã đồng ý rất nhanh.

Tần Trạm tỏ lời cảm ơn, sau đó anh cúp điện thoại.

Trong lòng anh vô cùng cảm kích Khương Mạch Liên, nhưng mà thông qua sự tiếp xúc với Khương Mạch Liên, Tần Trạm mơ hồ cảm thấy đối phương và cha của mình, hình như còn một mối quan hệ nào đó tồn tại. “Hẳn là không có chuyện đó đâu.” Tân Thành nghĩ tới một số khả năng, anh lại có chút nhức đầu.

Buổi chiều.

Tần Trạm vừa mới nói chuyện với Châu Cẩm thì Hứa Bắc Xuyên đã chạy vào. “Sư phụ, cái đám già khốn nạn kia lại tới khiêu chiến nữa rồi. “Buổi sáng vừa mới đánh xong. buổi chiều lại tới. Mấy tên già này nhất định không phải là người.” Diệp Thành nghe xong, cũng lắc đầu một trận. “Tần Trạm, cậu dùng Phù trận dạy dỗ bọn họ một trận nên hồn đi.” Châu Cẩm cười nói.

Tân Trạm cũng cười rồi đứng lên. “Dần tất cả bọn họ vào đây. Tìm những người đó đến ngay lập tức.

Cuộc diễn võ của Hiệp hội Võ đạo.

Mười mấy ông già, lại đứng cùng một chỗ lần nữa. “Tôi nói này ông Lưu, chúng ta đến đây khiêu chiến hai lần một ngày có phải hơi nhiều rồi không, có khi nào sẽ khiến Tần Trạm nổi nóng hay không?” Có một ông già nói với vẻ thấp thỏm không yên. “Sợ cái gì, ông xem hai lần trước, ngay cả làm chúng ta bị thương mà cậu ta cũng không dám, có thể thấy rõ ràng cậu ta rất sợ hãi. Loại người này đáng bị chúng ta bức hiếp đến chết mới thôi.” Tên trưởng lão phải Cầu Tiên vuốt râu, ông ta tràn đầy tự tin. “Cậu ta sẽ không dùng những phương pháp khác đó chứ?”

“Cậu ta cũng không phải là Diệp Thiên Vọng, chẳng lẽ còn có thể dùng tới quyền lực à?”

Lời này vừa nói ra, mấy ông già ai nấy đều nở nu cười. “Các vị tiền bối cười thật vui vẻ ha.”

Lúc này Tần Trạm đã đi tới. “Mọi người đều đã quen thuộc thế này rồi, cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Ai lên trước? “Vẫn là tôi lên trước đi.” Ông già Bạch Phát của Phải Cầu Tiên đứng dậy. “Được.”

Hai người bày thế, Tân Trạm tiến lên phía trước một bước. “Vù vù !”

Hai đầu gối của ông già Bạch Phát mềm nhũn, đột nhiên quý xuống.

Mọi người nhất thời choáng vắng, toàn trường lạnh ngắt như tờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.