Mai Truyền Kỳ nhìn động tác của anh gắp thức ăn cho mình, đã sớm thành thói quen, không do dự gắp đồ ăn trong chén, bắt đầu ăn, sau đó cười bình luận: “Vị không tệ.”
Mai Truyền Kỳ vui vẻ ăn cơm, cảm thấy Phong Tĩnh Đằng như đi guốc trong bụng mình, có thể dự đoán chính xác được cậu muốn ăn gì tiếp theo, mỗi lần gắp đồ ăn trong chén xong, luôn có món tiếp theo mình muốn ăn lại xuất hiện.
“Sao bữa nay anh ra đây dùng cơm?”
Phong Tĩnh Đằng đơn giản nói: “Là người bạn của tôi mời tới, nhưng vừa đến đây, hắn nhắn tôi có chuyện quan trọng phải rời đi.”
Sau khi anh cùng Xa Thiếu Hoa rời khỏi đấu trường cơ giáp, quyết định đến Nhất Hào Công Quán dùng bữa, nhưng khi vừa ngồi xuống, Xa Thiếu Hoa liền nhắn tin có việc gấp phải quay về.
Anh vốn cũng định rời đi, trong lúc vô tình thấy Phỉ Cẩm ôm tay Ti Kiếm Đường đi vào Nhất Hào Công Quán, vì thế anh bỏ ý muốn rời đi, gọi Mai Truyền Kỳ tới.
Làm như thế, ngoại trừ để bạn lữ của mình tận mắt thấy tại sao Phỉ Cẩm lại thù oán mình, trong lòng anh cũng muốn bạn lữ của mình thấy mối tình đầu của cậu đang dây dưa với nam nhân khác.
Mai Truyền Kỳ nghe anh vốn cùng bằng hữu tới, cũng không hỏi nữa.
Việc này cũng là cậu và Phong Tĩnh Đằng trong một tháng này tự hiểu ngầm lẫn nhau, bất kể là công việc hay tin tức trên tinh võng, trong lúc dùng cơm sẽ không bàn tới, ngẫu nhiên chỉ trò chuyện một số việc nhà, như món nào ăn ngon, như lần sau thích dùng món gì.
Phong Tĩnh Đằng múc canh cho cậu: “Ăn chậm thôi, từ giờ đến chiều còn tận ba bốn tiếng nữa, lúc đó chúng ta cùng đi đón đứa nhỏ, sau đó mua thức ăn về nhà làm.”
Mai Truyền Kỳ nghe anh nói cùng đi đón hài tử, vô hình cảm thấy cao hứng: “Được.”
Trước khi gặp Mai Truyền Kỳ, Ti Kiếm Đường còn thỉnh thoảng nói một hai câu, hoặc là tâm sự tình hình thi đấu cơ giáp lúc này.
Lúc hắn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Ti Kiếm Đường ngày càng gần gũi, Mai Truyền Kỳ đột nhiên chạy tới. Ti Kiếm Đường trở nên mất tập trung, đừng nói cùng hắn nói chuyện, ngay cả tâm tư cũng đều không đặt lên người hắn.
Phỉ Cẩm nghĩ tới đây, không khỏi nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn Mai Truyền Kỳ tươi cười qua bức bình phong, đáy mắt lóe một vệt âm lệ.
Ngay lập tức, không biết đang suy nghĩ gì, hắn đột nhiên cười nhìn Ti Kiếm Đường: “Xem như phải quay về viện nghiên cứu, nhưng cũng phải dùng xong bữa cơm này mới rời đi, đúng không?”
Ti Kiếm Đường nhìn một bàn đầy thức ăn, cầm đũa không biết vị gì mà dùng cơm.