“Chính là Văn Khải Duy, em của Văn Khải Khang.” [những chương trước tác giả để là Văn Khải Khang, mà chương sau đổi thành Văn Khải Liêm, mình xin tự ý sửa lại thành Văn Khải Khang giống ban đầu cho liền mạch truyện hơn nha]
Phong Tĩnh Đằng càng nhíu mày chặt hơn: “Cậu cảm thấy chuyện Nguy Nguy bị bắt đi có liên quan đến Văn Khải Duy hoặc Văn Khải Khang?”
“Tôi cũng không chắc nữa, nhưng chỉ cần người có hiềm nghi sẽ không bỏ qua. Ngày tôi ra tù, có nghe Quân Thanh nói khi tôi còn bị giam, Văn Khải Khang từng bảo em trai của hắn là Văn Khải Duy đi khi dễ Nguy Nguy, bảo các bạn học không được chơi cùng Nguy Nguy.”
“Còn nữa, chúng ta khiến Văn Khải Khang thua một tỷ tín dụng điểm, gián tiếp hại hắn bị cướp ba phần trăm cổ phần, còn bị gạch tên ra khỏi gia phả. Thêm nữa, lúc đầu anh muốn cùng Văn Khải Khang đăng ký kết hôn, hiện tại trên báo tung tin chuyện của chúng ta, cho nên không chắc hắn sẽ không hận chúng ta. Mà Văn Khải Duy là em trai của Văn Khải Khang, chắc chắn biết chuyện học viện Vinh Diệu tổ chức hoạt động nấu cơm dã ngoại, sau đó sẽ an bài trước mọi chuyện trong rừng cổ.”
Mai Truyền Kỳ càng nói, càng cảm thấy người bắt con mình chính là Văn Khải Khang.
Nếu như Văn Khải Khang ở đấu thú trường không tìm Phỉ Cẩm, e rằng cậu cũng không nghi ngờ hắn, dù sao một kẻ bị xóa tên khỏi gia phả làm gì có năng lực ngăn chặn người của Phong Tĩnh Đằng và người của lão tổ tông, huống chi Văn Khải Khang chỉ là thương nhân thế gia.
Phong Tĩnh Đằng trực tiếp mở máy gọi người giám thị nhất cử nhất động của Văn Khải Khang, sau đó bảo Mai Truyền Kỳ gọi tới hỏi lão sư, tại sao không thấy Văn Khải Duy vào rừng cổ.
Lão sư trả lời vì Văn Khải Duy bận chuyện trong gia tộc nên mới không tham gia hoạt động lần này của học viện.
Tuy rằng việc này có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng hai người vẫn hoài nghi Văn Khải Khang.
Lúc này, máy truyền tin của Mai Truyền Kỳ vang lên.
“Đừng gấp, ta biết chuyện này, đồng thời phái người toàn lực điều tra, ta còn điều động tất cả mọi người của Mai gia tham gia tìm kiếm.” Ngữ khí Mai Phi Trần trầm thấp khiến người an tâm.
Mai Truyền Kỳ nghe Mai Phi Trần điều động tất cả mọi người của Mai gia, thoáng cái thở ra.
Đại thụ Mai gia, nếu điều động tất cả mọi người của Mai gia tìm kiếm, ngang ngửa điều động một phần ba quân lực trong quân đội.
“Cảm ơn lão tổ tông”
Mai Truyền Kỳ vừa nói xong, đầu bên kia liền thay đổi người, là Anse lo lắng nói: “Truyền Kỳ, con đừng lo, Phi Trần chắc chắn giúp con tìm được Nguy Nguy.”
Lúc xuống núi, bầu không khí vô cùng nặng nề, tất cả mọi người không còn tâm tình thoải mái như lúc đi vào.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng khi đến là đi sau cùng đội ngũ, nhưng lúc trở ra lại dẫn đầu, so với đoàn người đi nhanh hơn một chút.
Hai người ngồi trên xe huyền phù, cũng không lập tức lái xe rời đi.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng ngồi trong xe, im lặng một hồi rồi đồng thanh nói: “Tôi cảm thấy người bắt Nguy Nguy vẫn chưa đi xa.”
Mai Truyền Kỳ tiếp tục nói: “Sau khi bọn chúng bắt Nguy Nguy, nhất định lo lắng chúng ta sẽ phái người truy tìm khắp nơi, cho nên…”