Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 208: Đủ Nham Hiểm





“Không có, lúc cầm kính viễn vọng, tôi trực tiếp nhìn qua nam đại ký túc xá, sau đó thì thấy bốn tên thượng uý kia.”
Mai Truyền Kỳ cũng không tính là nói dối, mặc dù khi đó cậu nói muốn nhìn nữ sĩ binh tây đại ký túc xá, thế nhưng vị trí cậu ngồi trùng hợp đối mặt phía nam, sau khi cầm kính viễn vọng liền nhìn sang hướng đó.
“Bọn họ thăng chức rất nhanh, nửa năm trước, tài liệu gia gia đưa tôi chỉ là cấp Thiếu úy, bây giờ đã lên cấp Thượng úy.”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Bọn họ tên gì, ngày mai anh đi thăm dò xem sao.”
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng nói ra bốn cái tên: “Hà Quân, Đặng Phi, Thành Kiện Văn, Dư Thiên Nghĩa.”
“Ừm.” Phong Tĩnh Đằng ghi nhớ tên bốn người này trong lòng.
“Anh muốn đích thân đi điều tra sao? Nhưng mà hiện tại mọi người đều biết anh là bạn lữ của tôi, tôi sợ anh như vậy sẽ đánh rắn động cỏ.

Hơn nữa, Hà Quân bọn họ xuất hiện ở đây, có phải Vệ Long cũng ở đây?”
Phong Tĩnh Đằng suy nghĩ một chút: “Nếu như Hà Quân bốn người bọn họ chỉ tạm thời tới đây làm việc thì không sao, còn thật sự bị điều tới đây thì có hơi phiền toái.

Hơn nữa, nếu Vệ Long cũng ở đây thì khó giải quyết rồi, chức vị của hắn cao hơn trước kia, trong quân khu khẳng định sẽ có quyền lợi nhất định.”
“Tuy bọn họ không có năng lực đuổi em ra khỏi đây, nhưng gây trở ngại việc em thăng chức là tuyệt đối không có vấn đề, còn có thể trăm phương ngàn kế muốn hại em.


Cho nên, anh cảm thấy trước mắt cứ án binh bất động, chờ sau khi em chính thức trở thành quân nhân, tiếp tục điều tra bọn họ cũng không muộn.”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy có lý.
Hiện tại điều quan trọng nhất của cậu là thăng lên cấp tá, không thể để chuyện mình điều tra về việc bị vu cáo làm chôn vùi tương lai.
Chờ sau khi làm thiếu tá, sự tình đã định, đến khi đó muốn điều tra cái gì cũng có thể.
“Vậy nghe lời anh, sau khi tôi thăng lên cấp tá thì lại điều tra bọn họ, ngược lại bọn họ cũng chạy không thoát.

Đúng rồi, Xa Thiếu Hoa đang làm nhiệm vụ gì? Cả nửa năm rồi cũng không thấy hắn trở lại?”
Trong ba tháng Phong Tĩnh Đằng đi làm nhiệm vụ, cậu còn lo Xa Thiếu Hoa đột nhiên trở lại đội Ẩn Ảnh, lúc đó nhìn thấy cậu, biết cậu chính là ‘Truyền Kỳ’, nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp đem tống cậu ra khỏi đội Ẩn Ảnh.

Phong Tĩnh Đằng không ở đây, Xa Thiếu Hoa lại tiền trảm hậu tấu, sau khi Phong Tĩnh Đằng trở lại, cũng không thể làm gì được hắn.
Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Nhiệm vụ của hắn không tính là nguy hiểm, thế nhưng vô cùng tốn thời gian, không có một, hai năm thì không về được.

Vốn hắn không muốn đi, lúc sau nghe nói làm xong nhiệm vụ này có thể lên thượng tá, liền lập tức mang đội rời khỏi.”
“Nói cách khác hắn phải mất một, hai năm mới có thể trở về? Vậy trước khi hắn trở lại tôi phải kiếm nhiều công huân một chút.”
Phong Tĩnh Đằng thấy trong đầu Mai Truyền Kỳ đều nghĩ muốn kiếm thật nhiều công huân, bất đắc dĩ đem người ấn về trên giường: “Em bây giờ là dùng tư cách người đứng đầu thông qua khảo hạch tân binh.

Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ huấn luyện chung với lão binh, chỉ cần biểu hiện của em nổi bật hơn bọn họ, lĩnh nhiệm vụ sẽ càng nhiều.

Nếu có anh phía sau đẩy một cái, nhất định có thể trong vòng hai năm lên tới cấp tá.”
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Vì sao biểu hiện nổi bật hơn sẽ lĩnh nhiệm vụ nhiều hơn?”
“Những nhiệm vụ của chúng ta đều vô cùng nguy hiểm, hạn chế hy sinh ít nhất, cho nên, tuỳ năng lực của mỗi người mà nhận nhiệm vụ tương tự.

Đương nhiên, trước khi làm nhiệm vụ sẽ hỏi ý binh lính trước, nếu người đó nguyện ý hoặc là chúng ta cảm thấy người này có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ phái người này đi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ nói: “Tuy đối với những người có năng lực kém hơn có chút không công bằng, thế nhưng, cũng là vì bọn họ suy nghĩ, không để bọn họ hy sinh tính mạng một cách vô ích.”
Chuyện liên quan đến tính mạng, mặc dù những người lính không có biểu hiện nổi bật cũng không dám lỗ mãng tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm, cho dù cực kỳ muốn thăng cấp, cho dù trong lòng vô cùng đố kỵ, nhưng cũng sẽ ước lượng năng lực của mình, sẽ không tự mình chạy đi chịu chết.
“Đúng vậy.”

Mai Truyền Kỳ ngẩng đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng đã nhắm hai mắt lại, giữa hai lông mày tất cả đều là buồn ngủ: “Tôi nghe nói lần này anh trở về có thể lên cấp Đại tá?”
“Ừm, công huân của anh đã đạt đến điều kiện thăng lên đại tá.” Giọng anh đầy vẻ uể oải.
Mai Truyền Kỳ hôn nhẹ lên mặt anh: “Ngủ đi.”
Phong Tĩnh Đằng cũng hôn lên trán cậu, nghiêng người ôm bạn lữ vào lòng, không tiếp tục nói nữa.
Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, không kìm được duỗi tay sờ lên hai hàng lông mày, đến lông mi rồi xuống sống mũi cao.
Khi tới đôi môi mỏng, hai cánh hoa đột nhiên vung lên hai bên, hôn một cái qua đầu ngón tay của cậu, tiếp theo một thanh âm trầm thấp dễ nghe truyền ra: “Em cũng nhanh ngủ đi, năm giờ sáng mai phải có mặt để huấn luyện đấy.”
Mai Truyền Kỳ cười cười hôn lên môi Phong Tĩnh Đằng, đứng dậy uống hai viên thuốc tránh thai, mới ôm bạn lữ ngủ thiếp đi.
Đến bốn giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đã gọi Mai Truyền Kỳ thức dậy đúng giờ.
Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, cậu nhẹ nhàng đẩy cánh tay trên eo mình ra, vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó để thẻ phòng lên tủ đầu giường bên cạnh Phong Tĩnh Đằng.
Vừa rời khỏi phòng số 001 trùng hợp gặp Vu Lân đi ra: “Chào buổi sáng, ngươi muốn đến sân huấn luyện cấp A sao?”
Vu Lân ngáp một cái: “Đúng vậy, chúng ta cùng đi đi.”
Hai người kết bạn đi đến sân huấn luyện cấp A, Mai Truyền Kỳ nhìn thấy Ô Lãng cùng tám tên tân binh đồng đội trước kia Chu Hồng, Ngô Hướng, Phùng Lâm Đào, Vương Cường, Lưu Thăng, Trần Chí, Hoàng Đông, Lâm bằng đứng chung một chỗ.
Cậu đi tới, liền nghe Chu Hồng nói: “Không ngờ mười người đứng đầu chúng ta lại huấn luyện tách nhau với những đồng đội trước kia.”
Lưu Thăng từ tốn nói: “Năng lực chênh lệch, nhất định phải tách ra huấn luyện.”
Phùng Lâm Đào nhíu mày lại: “Những người đó không được huấn luyện chung với chung ta, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.”
Ô Lãng nhìn lão binh phía xa xa, cong môi cười lạnh: “Ngươi có thời gian đi quan tâm đồng đội trước kia, còn không bằng lo lắng tình huống chúng ta bây giờ, hy vọng chúng ta không bị đám lão binh kia ngược quá thảm.”
Tám người còn lại không khỏi quay đầu nhìn những lão binh đang tụ tập đằng xa, khuôn mặt tính toán của bọn họ đang nhìn về phía tân binh.
Mai Truyền Kỳ đi tới trước mặt bọn họ cười hỏi: “Các ngươi đang nói gì đấy?”
Hoàng Đông hừ lạnh: “Ngươi còn có tâm tình cười, đợi lát nữa khóc chính là ngươi, ngươi là người đứng đầu thông qua khảo hạch, lão binh khẳng định trừng trị ngươi đầu tiên.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ cười càng sâu: “Sợ cái gì, bọn họ cũng sẽ không cùng nhau vây công chúng ta.”
Chín người còn lại nghi hoặc nhìn cậu: “Sao ngươi khẳng định bọn họ sẽ không vây công chúng ta?”
“Hầu hết đám lão binh đều tự kỷ tự nhận năng lực của mình mạnh hơn tân binh, một người có thể đấu lại năm người, cho nên tuyệt đối sẽ không phát sinh một đám người vây công tân binh, bởi vì bọn họ khinh thường, cho là chỉ có kẻ vô dụng mới làm như vậy.”
Chín người nghe vậy đều gật đầu, cảm thấy những lời này có chút đạo lý.
“Bất quá, thân thủ lão binh quả thực lợi hại hơn tân binh, tân binh đối mặt với lão binh khẳng định sẽ chịu thiệt.”
Chín người lập tức lườm cậu, Hoàng Đông tức giận nói: “Nói như vậy chúng ta vẫn sẽ bị đánh.”
“Các ngươi cũng không cần lo lắng đánh không lại lão binh.”

Lưu Thăng cười lạnh: “Ngươi không lo, chúng ta không nhất định cũng như thế.”
Hắn tin tưởng với thân thủ của Mai Truyền Kỳ, lão binh cũng phải chịu thua.
Ô Lãng cùng Mai Truyền Kỳ ở chung phòng nửa năm, cũng xem như hiểu rõ Mai Truyền Kỳ, cảm thấy đối phương nói như vậy, khẳng định có biện pháp trị được lão binh: “Mai Truyền Kỳ, ngươi có biện pháp giúp chúng ta đánh bại lão binh đúng không?”
Tám người còn lại nghe vậy, ánh mắt đều rơi vào Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nói: “Lão binh có một nhược điểm trí mạng, đó chính là lúc đối mặt tân binh đều khoe khoan thân thủ của mình, dùng cách này nói cho tân binh biết bọn họ mạnh hơn tân binh.

Nói cách khác lão binh thích quyền pháp cước pháp các loại chiêu thức đối phó tân binh, khi đó, các ngươi tuyệt đối không nên so chiêu với lão binh.”
Hoàng Đông vội hỏi: “Vậy chúng ta làm sao đối phó được lão binh?”
“Dùng mưu, tỷ như giả vờ bị lão binh đánh rất đau hoặc bị đánh đến bò lên đất.

Sau đó, tìm cơ hội phản công lại lão binh, cũng chính là đánh lên huyệt đạo của đối phương.

Lúc lão binh bị đau, động tác sẽ chậm lại, khi đó thừa thắng xông lên, đánh ngã lão binh.

Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đánh lên những nơi yếu hiểm, cũng đừng ra tay quá nặng, còn nữa, không được đánh lên mặt lão binh.

Nếu bị huấn luyện viên nhìn thấy, chúng ta sẽ bị xử phạt, như vậy thì cái cái mất nhiều hơn cái được.”
Chín người sau khi nghe xong, nhao nhao giơ ngón tay hướng Mai Truyền Kỳ: “Đủ nham hiểm.”
Đáy mắt Ô Lãng thoáng vẻ trêu chọc: “Không hổ là người đã từng đi lính, ngay cả chuyện bị phạt cũng nghĩ tới.”
“Mau nhìn, lão binh bọn họ đi tới.”
Tám nhảm: Có ai coi film Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện chưa ta =)))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.