Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 210: Làm Nhiệm Vụ





Triệu Trung tá chăm chú nhìn Mai Truyền Kỳ, cũng không nói chuyện.
Mai Truyền Kỳ đúng mực, không né không tránh đón nhận ánh mắt Triệu Trung tá, trong mắt tràn đầy vẻ bình tĩnh cùng kiên nghị, nhưng nội tâm đã sớm sóng lớn cuồn cuộn.
Cậu mới vừa nghe chín người kia đều chọn cậu làm đội trưởng, trừ vô cùng giật mình ra, trong đầu còn có một loại cảm giác ‘Có thể được đồng đội nhận thức thật là tốt’, vô cùng cao hứng, lại có một loại không dám tin tưởng, tóm lại, tâm tình vô cùng phức tạp.
Kỳ thực giật mình không chỉ mỗi Mai Truyền Kỳ, đám lão binh sau lưng thấy tất cả tân binh đều nhất trí chọn Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không biết Mai Truyền Kỳ ngoại trừ đứng đầu thông qua kỳ khảo hạch của tân binh, còn có chỗ nào hấp dẫn các tân binh khác, khiến họ tín nhiệm Mai Truyền Kỳ, còn khiến bọn họ đều chọn cậu làm đội trưởng.
Lẽ nào các tân binh không sợ Mai Truyền Kỳ bỏ lại bọn họ trên chiến trường ư?
Khoảng chừng qua hai phút, Triệu Trung tá mới mở miệng nói: “Số 33253, giải thích một chút, tại sao ngươi muốn chọn số 33333 làm đội trưởng.”
Lâm Bằng bị điểm tên liền ngẩn người: “Báo cáo Trung tá, tuy ngài nói chọn đội trưởng không nhất định phải có nhiều bản lĩnh, càng không nhất định phải chọn người đứng đầu, thế nhưng, người đó cũng phải có tài mới đáng giá để ta tín nhiệm, tin phục, mới dám đem mạng mình giao cho hắn.”
Hắn ngừng một chút, liền hô: “Số 33333, ngươi đã từng có hành vi trốn chạy khiến ta khinh bỉ, thậm chí còn cảm thấy ngươi không đáng được vào quân đội, cũng hận không thể khiến ngươi huấn luyện không hợp cách mà bị đuổi đi.

Thế nhưng, sau nửa năm quan sát, năng lực, thành tựu cùng sự chăm chỉ nỗ lực của ngươi khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta không biết mình chọn đúng hay sai, nhưng hy vọng ngươi không để ta thất vọng.”
Ánh mắt bình tĩnh của cậu dâng lên gợn sóng cảm xúc.
Triệu Trung tá nhìn Ô Lãng đứng bên cạnh Mai Truyền Kỳ: “Số 33334, ngươi cũng giải thích một chút, tại sao lại chọn số 33333 làm đội trưởng?”
“Báo cáo Trung tá, năng lực của số 33333 mọi người đã quá rõ ràng, ta cảm thấy người như vậy mới có thể dẫn chúng ta đi xa hơn, cho nên, ta muốn cho hắn một cơ hội, hy vọng hắn không để chúng ta thất vọng.”
Triệu Trung tá cong môi: “Số 33333, ngươi nghe đồng đội nói rồi đó, ngươi đừng làm cho bọn họ thất vọng.”
Mai Truyền Kỳ đứng thẳng người: “Vâng, ta sẽ tận lực cố gắng hết sức làm được tốt nhất.”

Triệu Trung tá lui trở về chỗ cũ: “Các ngươi đều đã chọn số 33333 làm đội trưởng, từ nay về sau, các ngươi phải nghe hắn an bài.”
“Vâng.”
“Số 33333, bây giờ ngươi chính là đội trưởng tân binh, ngoại trừ huấn luyện bình thường, ngươi phải phụ trách chỉ đạo bọn họ, để bọn họ làm được tốt nhất.”
“Vâng.”
“Nghiêm, quay phải.” Triệu Trung tá quát lên: “Chạy 50 vòng quanh sân, sau khi chạy xong lại tới nhà ăn dùng điểm tâm, sau một tiếng, lại tiếp tục huấn luyện.”
Mấy trăm tên lính chạy xong 50 vòng quanh sân, sau đó cùng nhau chạy đến phòng ăn.
Trên đường đi, Vu Lân bỗng đi đến bên cạnh Mai Truyền Kỳ nói: “Lúc trước khi tân binh gia nhập chung lão binh, Triệu Trung tá sẽ không để cho tân binh tự lựa chọn đội trưởng, trực tiếp để người đứng đầu làm, như ngươi là trường hợp đặc biệt đấy.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ nghe vậy, lập tức hiểu rõ dụng ý của Triệu Uy, lo là nếu mình làm đội trưởng sẽ khiến những tân binh khác bất mãn, mới để bọn họ tự chọn ra đội trưởng khiến mình phục tùng mệnh lệnh.
Cậu cảm thấy Triệu Uy nghĩ thật chu đáo.
Mọi người ăn sáng xong, liền bắt đầu tiến hành một chuỗi dài huấn luyện nghiêm ngặt, đến tận 12 giờ trưa mới kết thúc, Triệu Trung tá cho bọn họ giải tán đội ngũ.
Mai Truyền Kỳ cũng không cùng đồng đội đến nhà ăn, trước tiên về ký túc xá một chuyến, thấy Phong Tĩnh Đằng đã rời đi, mới quay người trở lại nhà ăn.
Từ ngày đó, cậu không gặp lại Phong Tĩnh Đằng, bất quá, từ miệng những binh lính khác biết được, vì chuyện thăng lên Đại tá nên anh càng bận rộn hơn, mọi chuyện đều phải giao cho Phong Tĩnh Đằng xem qua.
Chớp mắt một cái, nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng này, Mai Truyền Kỳ ngoại trừ nỗ lực huấn luyện, vẫn là nỗ lực huấn luyện.
Sau khi kết thúc huấn luyện, cậu còn tranh thủ chỉ đạo đồng đội khắc phục nhược điểm, để bọn họ không vì nhược điểm của bản thân mà hy sinh tính mạng.
Ngoài ra, sau mỗi giờ cơm chiều, có rất nhiều binh lính đến khiêu chiến Mai Truyền Kỳ, một ngày nhiều nhất cậu chỉ chấp nhận mười người khiêu chiến, so với Vu Lân bọn họ mỗi ngày chỉ nhận một người khiêu chiến, xem ra cậu đã tạo rất nhiều cơ hội cho những binh lính khác.
Đáng tiếc, không một ai có thể đánh thắng Mai Truyền Kỳ, ngay cả lão binh, hoặc hai, ba người cùng liên thủ tấn công Mai Truyền Kỳ, các binh lính vẫn không chiếm được chút lợi lộc nào.
Với năng lực và sự chăm chỉ của mình, Mai Truyền Kỳ dần được các lão binh công nhận.

Bây giờ họ hiểu vì sao các tân binh lại chọn Mai Truyền Kỳ làm đội trưởng, bọn họ thật sự không thể phủ nhận sự ưu tú của cậu.
Cuối tháng chín, Mai Truyền Kỳ cũng nhận được nhiệm vụ đầu tiên.
Khi đó, cậu và các đồng đội đang huấn luyện trên sân, Triệu Trung tá thông báo sẽ có kiểm tra sau buổi huấn luyện.

Thế nhưng, vừa huấn luyện đến một nửa, có tiếng loa thông báo vang lên: “Binh lính trên sân huấn luyện cấp A xin chú ý, binh lính trên sân huấn luyện cấp A xin chú ý, binh lính trên sân huấn luyện cấp A xin chú ý, nửa giờ sau, mọi người tập hợp tại phi thuyền, nửa giờ sau, mọi người tập hợp tại phi thuyền.”
Các lão binh vừa nghe, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Còn những tân binh như lọt vào tầng sương mù, tại sao lại tập hợp tại phi thuyền.
Triệu Trung tá nghe được, nhanh chóng dừng huấn luyện, nghiêm túc nói: “Mọi người đã nghe rồi đấy, nửa giờ sau chúng ta phải làm nhiệm vụ, mọi người nhanh chóng về ký túc xá thu thập hành trang, nửa giờ sau tập hợp tại phi thuyền, giải tán.”
Các lão binh phản ứng đặc biệt nhanh, hơn nữa nghiêm chỉnh huấn luyện, vừa nghe giải tán, lập tức chạy gấp rút về ký túc xá.
Tân binh tương đối trì độn, hai giây sau mới phản ứng được chạy theo lão binh rời khỏi nơi này.
Ngô Hướng vừa chạy vừa căng thẳng nói: “Không ngờ chúng ta lại nhận nhiệm vụ nhanh như vậy, nói thiệt trong đầu tôi vừa cao hứng vừa sốt sắng.” Mai Truyền Kỳ nghe như thế, cậu cười cười.
Lúc mới nghe có nhiệm vụ, trong lòng cậu đặc biệt vui vẻ, nghĩ thầm, rốt cục đã có nhiệm vụ.
Thế nhưng, lý trí mách bảo rằng nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, cho nên, sự cao hứng đó đã bị nghiêm túc thay thế.


Những nhiệm vụ này không phải chuyện đùa, nếu xảy ra sơ suất sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình và của đồng đội.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hoàng Đông nói: “Ta cũng thế, đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, cũng không biết nhiệm vụ có khó không nữa.”
Phùng Lâm Đào xì cười một tiếng: “Chúng ta có ai không phải lần đầu tiên làm nhiệm vụ đâu.”
Lưu Thăng không chút nghĩ ngợi liền nói: “Mai Truyền Kỳ thì không phải a.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nhàn nhạt nói: “Trước đây ta chỉ làm một nhiệm vụ mà thôi.”
Hoàng Đông bọn họ vội ngậm miệng, bọn họ hiểu rõ Mai Truyền Kỳ đang nói nhiệm vụ nào.
Rời khỏi sân huấn luyện cấp A, liền thấy những binh lính của sân huấn luyện cấp B, cấp C cũng giống như bọn họ, vội chạy về ký túc xá.
Trở lại Đông đại ký túc xá, Mai Truyền Kỳ nói: “Sau khi các ngươi thu thập hành trang xong, hãy tập hợp ở Đông đại ký túc xá, đừng một mình chạy đến phi thuyền.”
“Vâng.”
Mai Truyền Kỳ cùng Vu Lân bọn họ đều vào thang máy tòa C, cửa vừa đóng lại, bầu không khí bên trong lập tức trở nên trầm trọng.
Cậu dựa vào bên cạnh cửa thang máy, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vu Lân bọn họ, vẻ mặt của mọi người vô cùng nghiêm túc, đặc biệt là khuôn mặt Chung Ba đã mất đi huyết sắc.
Chờ binh lính của những tầng khác rời đi, Mai Truyền Kỳ lập tức hỏi: “Chung Ba, trạng thái của ngươi thoạt nhìn không tốt lắm.”
Chung Ba vừa nghe, sắc mặt càng thêm khó coi: “Ta không sao.”
m thanh yếu ớt không cách nào khiến người khác tin tưởng nổi, Mai Truyền Kỳ càng nhíu mày chặt hơn, nói: “Nếu cảm thấy không khỏe, cũng không cần cứng rắn chống đỡ.”
Lý Cảnh giải thích: “Thân thể hắn không phải không khỏe, chỉ đang sợ làm nhiệm vụ mà thôi.”
Chung Ba tức giận: “Câm miệng.”
Lý Cảnh ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào.
Mai Truyền Kỳ nói: “Nhiệm vụ không phải tự nguyện sao? Nếu sợ làm nhiệm vụ thì nói rõ với Triệu Trung tá, từ chối nhận nhiệm vụ lần này.”
Chung Ba càng tức giận hơn: “Ngươi thì biết cái gì? Một tân binh như ngươi căn bản không hiểu nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào, càng không thể nào lĩnh hội loại đau khổ nhìn đồng đội từng người từng người lần lượt chết đi này.”
Cuối cùng Mai Truyền Kỳ cũng hiểu tại sao sắc mặt Chung Ba khó coi như vậy, thì ra là sợ hãi việc đồng đội sẽ chết.
Cậu nghiêm mặt nói: “Tuy ta không hiểu loại đau khổ khi nhìn đồng đội lần lượt chết đi, thế nhưng, ta lại biết với trạng thái của ngươi như vậy căn bản không thích hợp làm nhiệm vụ, đặc biệt ngươi thân là đội trưởng, chỉ cần hơi sơ suất, như vậy, chỉ có thể hại người trong đội.

Muốn đồng đội sống sót, phải lên tinh thần, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, đây mới là trách nhiệm tối nhất đối với đồng đội.”
Chung Ba không lên tiếng nữa.
Mai Truyền Kỳ vừa đến nơi, lập tức đi ra thang máy, trở về phòng thu thập ba lô rồi lần nữa cùng Vu Lân bọn họ đi thang máy xuống lầu.
Lúc này, sắc mặt Chung Ba đã chuyển biến tốt.
Thang máy từ từ hạ xuống 99 tầng còn lại, bên trong nhanh chóng chứa đầy 300 người, sau đó xuống tới lầu một.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Dưới đại sảnh đứng đầy binh lính chấp nhận nhiệm vụ lần này, Mai Truyền Kỳ vất vả tìm tới Ô Lãng bọn họ kiểm kê nhân số, xác định cả chín người toàn bộ đã đến đông đủ, mới cùng nhau lên xe huyền phù đợi trước Đông đại ký túc xá đi đến phi thuyền, tìm Triệu Trung tá báo danh.

Binh lính làm nhiệm vụ lần này đặc biệt nhiều, ước chừng năm ngàn người trở lên, các vị Thiếu tá, Trung tá kiểm kê nhân số trong đội mình, lập tức an bài đội ngũ chỉnh tề tự ngồi lên phi thuyền.
Mai Truyền Kỳ vừa thấy đội ngũ lên phi thuyền, liền đoán lần này bọn họ phải rời khỏi tinh cầu, bất quá, không biết nhiệm vụ lần này là gì nữa a.
Chu Hồng bọn họ sau lưng lần đầu tiên được nhìn phi thuyền với khoảng cách gần như vậy, đôi mắt trợn to, chỉ thiếu chút nữa cao hứng đến kêu lớn thành tiếng.
Sau khi đội ngũ đều lên phi thuyền, Triệu Trung tá trước tiên an bài phòng ở cho binh lính của mình, đồng thời cũng nói: “Tạm thời ta cũng không biết là nhiệm vụ gì, các ngươi hãy cẩn thận trong phòng chờ, không có chuyện gì thì đừng đi lại bên trong phi thuyền, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ.”
Triệu Trung tá biết Mai Truyền Kỳ bọn họ là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, liền đặc biệt dặn dò thêm vài câu: “Nếu như đói bụng, trong tủ có dịch dinh dưỡng cao cấp, nếu uống hết thì tìm lính tuần tra lấy thêm.”
“Vâng.”
Mai Truyền Kỳ, Ô Lãng, Chu Hồng, Lưu Thăng ở cùng một phòng.
Căn phòng đặc biệt nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một phòng vệ sinh, một cái tủ treo quần áo chia thành hai ngăn trên dưới cũng khiến người cảm thấy không gian vô cùng bé.

Hơn nữa bốn nam nhân cùng đứng trong phòng, càng thêm chen chúc hơn.
“Đây là lần đầu tiên ta ngồi phi thuyền.” Chu Hồng có chút hưng phấn nói: “Chỉ không biết lần này phi thuyền muốn đi đâu.”
Ô Lãng cười nói: “Nếu cần dùng phi thuyền, nhất định là phải rời khỏi tinh cầu.”
Lưu Thăng nhíu mày: “Không biết cấp trên muốn chúng ta làm nhiệm vụ gì.”
Chu Hồng nói: “Ta nhớ trước kia từng nghe lão binh nói, những nhiệm vụ cần rời khỏi tinh cầu thì đặc biệt nguy hiểm.”
Mai Truyền Kỳ cười: “Bất kể nơi nào, chỉ cần là nhiệm vụ đều sẽ có độ nguy hiểm nhất định, hiện tại quan trọng nhất là nghỉ ngơi thật tốt, chờ lúc thi hành nhiệm vụ, chúng ta mới có tinh thần.”
Ba người kia vừa nghe, liền vội đem balo sau lưng nhét vào tủ, sau đó nằm lên giường.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ cũng cảm giác được phi thuyền cất cánh, cũng dần dần rời khỏi mặt đất.
Phòng Mai Truyền Kỳ ở có cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Chu Hồng cùng Lưu Thăng liền ghé vào đầu giường nhìn phía dưới, ríu rít nói liên tục: “Không ngờ quân khu chúng ta lớn như vậy, đội Ẩn Ảnh chúng ta thế nhưng chỉ chiếm một phần mười quân khu.”
Mai Truyền Kỳ nhìn bọn họ có vẻ không khẩn trương cho lắm, cong môi cười cười.
Cậu cảm thấy đây là chuyện tốt, nếu quá khẩn trương, ngược lại chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay lúc này, trước giường bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh 3D.
Mai Truyền Kỳ nhìn người trong hình là Phong Tĩnh Đằng, lập tức ngồi dậy, chỉ nghe người 3D nói: “Toàn thể binh lính xin chú ý, trong nhiệm vụ lần này có một nhiệm vụ khác vô cùng nguy hiểm, cần phải có người lẻn vào phi thuyền địch nhân giải cứu con tin.

Nếu ai cảm thấy mình có năng lực đảm nhiệm nhiệm vụ lần này, thỉnh đến phòng hội nghị tập hợp.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.