Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 228: 228: Cậu Dám Gọi Tôi Dám Nhận




Phong Tĩnh Đằng nhíu nhíu mày: “Tôi? Tôi thì làm sao?”
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc hỏi: “Lạc Mông, anh ấy có vấn đề gì không?”
Lạc Mông rất không xác định nói: “Ca phu…”
“Phong Tĩnh Đằng, gọi tôi là Phong Tĩnh Đằng.” Phong Tĩnh Đằng sửa lại lời hắn.
Lạc Mông tiếp tục nói: “Trên thân thể anh, tôi ngửi được mùi thú nhân nhàn nhạt, thế nhưng, nếu ngửi kỹ thì không giống lắm, rất kỳ quái.”
Mai Truyền Kỳ ngửi ngửi người Phong Tĩnh Đằng, ngoại trừ hương vị độc hữu nam nhân, cậu thật sự không ngửi ra mùi khác: “Phong Tĩnh Đằng, có phải anh từng gặp thú nhân khác? Cho nên, bị dính mùi đi!”
Phong Tĩnh Đằng khẳng định trả lời: “Không có.”
Nếu như gặp phải thú nhân, anh còn có thể phân biệt ra được.
Lạc Mông nói: “Mùi thú nhân phát ra từ trong cơ thể anh, cũng không phải bị lây dính từ người khác.”
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực kinh ngạc nhìn Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày.
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Phong Tĩnh Đằng, lẽ nào anh là thú nhân đời sau?”
“Không phải.” Lời này là Lạc Mông nói: “Anh ta không phải thú nhân, cũng bởi vì như vậy, tôi mới cảm giác kỳ quái.”
Giản Dực tinh tế suy nghĩ: “Có phải trong cơ thể Phong thượng tá có gien thú nhân hoặc là giữ lại dòng máu thú nhân, nên mới khiến Lạc Mông ngửi được mùi vị thú nhân trên người Phong thượng tá?”
Mai Truyền Kỳ phản bác: “Lạc Mông đều nói Phong Tĩnh Đằng không phải thú nhân, sao có thể có gien hay máu thú nhân chứ.”

“Truyền Kỳ, cậu quên Ti Kiếm Đường nghiên cứu gì sao, hắn có thể dùng gien thú nhân cưỡng ép dung nhập vào trong thân thể nhân loại chúng ta, nếu đúng là như vậy, nhân loại có gien và dòng máu của thú nhân cũng không phải không thể.”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày.
Phong Tĩnh Đằng nói: “Tôi khẳng định mình chưa từng bị nghiên cứu.”
Giản Dực giải thích: “Không nhất định là anh, rất có thể là cha mẹ anh, nhắc đến chuyện đời trước, trước đây cũng rất có thể cũng có người cũng làm qua nghiên cứu giống Ti Kiếm Đường.”
Phong Tĩnh Đằng trầm mặc không nói.
Nếu quả thật giống như Giản Dực nói, anh tin tưởng tuyệt đối không phải bên phía cha mình có gien hoặc dòng máu thú nhân, nếu không, cũng sẽ không có Phong Thiên Dĩnh đang cố gắng chèo chống đám người nhà phế vật kia.
Sẽ không phải là bên Cổ gia nắm giữ gien thú nhân chứ?
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Phong Tĩnh Đằng, có phải anh nhớ tới điều gì không?”
Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần: “Chẳng qua anh chỉ nghĩ cho dù thật sự có được gien thú nhân tuyệt đối không phải Phong gia, còn Cổ gia bên kia, anh cũng không nắm chắc, phải chờ đến khi anh lên vị trí Thiếu tướng, cữu bá mới nguyện ý nói chuyện Cổ gia cho anh biết.”
“Tôi nói với mấy người nhiều như vậy, mấy người có thể dẫn tôi đi gặp giống cái kia không?” Lạc Mông thành khẩn hỏi.
Mai Truyền Kỳ ngại ngùng nói: “Không phải tôi không muốn đưa anh đi gặp người đó, mà là, người đó còn chưa thừa nhận thân phận của mình.”
“Tôi có thể hiểu được nguyên nhân giống cái nhỏ yếu muốn che giấu thân phận của mình, bất quá, chỉ cần người nọ thấy tôi, sau này sẽ không cần che dấu chuyện mình là giống cái nữa.”
Mai Truyền Kỳ chà chà mặt: “Người đó không thừa nhận thân phận của mình, không phải vì nguyên nhân là giống cái đâu.”
Lạc Mông không rõ: “Vậy thì nguyên nhân gì?”
Mai Truyền Kỳ do dự hồi lâu, mới nói: “Trải qua chuyện anh vừa nói, tôi cảm thấy giống cái này rất có thể là ba tôi, thế nhưng, người chưa bao giờ thẳng thắn nói ra chuyện này với tôi, chỉ là dùng thân phận hiện tại ở bên cạnh tôi.


Nếu tôi dẫn anh đi gặp người, chẳng khác nào đã vạch trần thân phận, tôi sợ trong lúc nhất thời người đó không thể tiếp thu được, hay là cứ chờ một chút rồi nói sau.

Anh cũng đừng lo lắng, hiện tại người đó rất an toàn, có người sẽ bảo vệ người đó.”
Lạc Mông nghe được giống cái kia rất an toàn, cũng không cố ý đến gặp mặt, dù sao hiện tại có rất nhiều người muốn bắt hắn, nếu như ở cùng giống cái, ngược lại sẽ làm hại đối phương.
Giản Dực vẻ mặt kinh tủng nhìn Mai Truyền Kỳ: “Truyền Kỳ, nếu như cậu thật sự là nhi tử của lão tổ tông, vậy tôi sau này chẳng lẽ phải gọi cậu là thái thái thái gia?”
Mai Truyền Kỳ trợn mắt nói: “Cậu dám gọi, tôi dám nhận.”
“Tôi thấy việc này hay là chờ lão tổ tông bọn họ thừa nhận đi há, sau đó tôi gọi cũng chưa muộn, lỡ như cậu không phải nhi tử của ông, chẳng lẽ để cậu chiếm một món hời lớn ư, ha ha!”
Mai Truyền Kỳ tức giận ném gối về phía Giản Dực ném tới: “Tôi thấy dường như cậu có chút hả hê đấy.”
Giản Dực lập tức phủ nhận: “Không có, không có, cậu nghe lầm rồi, cậu tuyệt đối nghe lầm, đúng rồi, việc này tôi có thể nói cùng Quân Tử bọn họ được không?”
Mai Truyền Kỳ một mặt nghiêm túc: “Không được! Giống như cậu vừa nói, chờ lão tổ tông bọn họ thừa nhận thì mới được nói.”
Giản Dực than thở: “Được rồi.”
Không thể lấy thân phận Mai Truyền Kỳ đi dọa Quân Tử bọn họ, dù sao cũng hơi tiếc nuối.
Phong Tĩnh Đằng đứng dậy nói: “Chúng tôi bây giờ còn nhiệm vụ trong người, không tiện ở lâu, Dực, nếu có chuyện gì, hãy truyền tin cho tôi.”
“Được rồi.” Giản Dực đứng dậy đưa bọn họ tới cửa.

Mai Truyền Kỳ ngồi trên xe huyền phù, liền nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mình không cần túi thai cũng có thể mang thai được, còn lý do trên đầu Nguy Nguy có tai mèo, thì ra là vì ba của tôi là cái giống cái.”
“Có phải em đã biết An thúc từ lâu là giống cái không? Nếu không, khi Tết, em cũng sẽ không mang Nguy Nguy đến nhà lão tổ tông, để An thúc dạy Nguy Nguy cách thu hồi tai mèo lại.”
Phong Tĩnh Đằng lần nữa vui mừng vì Mai Truyền Kỳ có được thể chất của giống cái, không thì, làm sao mà có được một nhi tử thông minh đáng yêu như vậy.
Mai Truyền Kỳ giải thích: “Sau khi tôi thấy báo cáo nghiên cứu của Ti Kiếm Đường nên mới suy đoán như thế, kỳ thực trong lòng cũng không khẳng định lắm, hơn nữa, chỉ cần nghĩ trong cơ thể mình rất có khả năng có gien khác với người thường, liền cảm thấy khó có thể mở miệng, không biết nên nói với anh thế nào.

Cho nên, cũng không phải có ý muốn giấu anh việc An thúc là giống cái đâu.”
Phong Tĩnh Đằng hiểu rõ ý nghĩ của bạn lữ mình, đơn giản là lo lắng mình sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.
Anh ôm Mai Truyền Kỳ vào lòng, hôn một cái l3n đỉnh đầu, cực kỳ nghiêm túc nói: “Truyền Kỳ, em phải biết, anh yêu em, tất nhiên là yêu toàn bộ con người em, trong đó cũng bao gồm gien, máu, lông tóc…”
Mai Truyền Kỳ ngắt lời anh, cười hỏi: “Còn phưn thì sao, anh thích không?” =))))))
Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ thở dài: “Thân ái, làm sao em có thể phá hoại bầu không khí tươi đẹp như vậy.”
“Anh trả lời trước đi.”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy bây giờ mình giống như phụ nữ, thích hỏi những vấn đề làm người khác xoắn xuýt.
“Nếu là phưn, thì đại biểu không ở trong cơ thể em, nếu không còn trong cơ thể em, thì không thuộc gì đó về em, cho nên…”
Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng nghiêm túc trả lời vấn đề của mình, liền cảm thấy người này thật đáng yêu, hôn một cái chóc lên môi anh, cười nói: “Tôi cũng yêu anh, bao yêu cả gien, máu, còn có ghèn trong mắt, cớt mũi chưa lấy ra, cùng ráy tai, ha ha!”
Phong Tĩnh Đằng cưng chiều nặn nặn chóp mũi của cậu: “Anh cảm thấy đây là thông báo buồn nôn nhất từ trước tới nay, cũng là thông báo làm cho người cảm thấy cao hứng nhất.”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Không nhất định anh có gien thú nhân gien, dù sao Lạc Mông đối với chuyện này cũng không mấy khẳng định, hơn nữa, đó cũng chỉ là suy đoán của Dực, cũng không biết gien thú nhân này là thật hay giả, việc này còn phải chờ cữu bá nói chuyện Cổ gia cho anh, mới có thể biết chân tướng.

Được rồi, chúng ta ở đây nghĩ bậy nghĩ bạ cũng vô dụng, hay là về trước rồi nói sau.”

Mai Truyền Kỳ khởi động xe, trở lại Mai gia.
Dựa theo thông lệ, cuối tuần cả nhà bọn họ đều sẽ đến nhà lão tổ tông ăn cơm.
Đến giờ cơm tối, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng mang theo nhi tử và tiểu vương tử đi đến biệt thự lão tổ tông.
Bọn họ vừa vào trong viện, hai người lập tức phát hiện hộ vệ bên trong biệt thự vắng đi rất nhiều.

Trước đây hộ vệ tuần tra đều là mười người một tổ, bây giờ lại biến thành năm người một tổ, này làm bọn họ không thể không suy đoán có phải là chuyện gì xảy ra rồi không.
Mai Truyền Kỳ vừa vào đại sảnh, liền hỏi: “Lão tổ tông, hộ vệ trong biệt sao lại ít đi vậy?”
Mai Phi Trần từ tốn nói: “Bọn họ đi ra ngoài làm việc.”
Mai Truyền Kỳ thấy lão tổ tông không muốn nói thêm, cậu cũng không tiện hỏi nữa.
Bất quá, lúc ăn cơm, sao không thấy thân ảnh An Tư, điều này làm cậu cảm thấy rất kỳ quái.
Mỗi lần bọn họ đến đây dùng cơm, phần lớn chủ yếu vì có An Tư, mỗi lần An Tư nhìn thấy bọn họ đều sẽ vô cùng cao hứng, chưa bao giờ bỏ lỡ gặp mặt, sao lần này lại không thấy An Tư.
“Lão tổ tông, An thúc đâu? Sao lại không thấy An thúc? An thúc có phải là bị bệnh hay không?”
Mai Phi Trần trừng cậu, “Đừng nói xui xẻo như thế, chẳng qua An Tư cần ra ngoài làm việc, qua mấy ngày nữa sẽ trở về.”
Trong lòng Mai Truyền Kỳ loáng thoáng đoán được An thúc thấy tin tức về Lạc Mông trên tinh võng, nên mới rời khỏi Mai gia.
Hơn nữa, An thúc nhất định cho là với cái mũi nhạy bén của Lạc Mông, nếu như ngửi được mùi giống cái, nhất định sẽ đi ra gặp mặt.
Hiện tại An Tư không có trong biệt thự, Mai Truyền Kỳ bọn họ cũng không tiện ở lâu, sau khi dùng cơm xong, liền dẫn hai đứa nhỏ trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.