Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 253: 253: Nguy Rồi




Mai Truyền Kỳ nhìn chằm chằm khoáng động hồi lâu, cũng không phát sinh tình huống gì đặc biệt, dần sốt ruột lên.

Nếu Phong Tĩnh Đằng không phát tin cứu viện, sẽ có người phát hiện cậu đã bắt Sousan.

Bất quá, dưới tình huống còn chưa tìm được ‘Vương bát’ mà phát tin tức cứu viện, Silefan tinh cầu chắc chắn có ý kiến tương đối lớn với Diroya tinh cầu, thậm chí còn xem Diroya tinh cầu là kẻ địch, nếu là như vậy, Diroya tinh cầu nhất định không cho phép phát sinh điều này.

Cho nên, cậu không hy vọng Phong Tĩnh Đằng vì mình mà thành tội nhân.

Mai Truyền Kỳ nghĩ kỹ lại, bình tĩnh khôi phục tâm tình, nếu có thể kéo dài thì tận lực kéo dài đi.

Lúc này, Sousan đã tỉnh, nhìn Mai Truyền Kỳ đang trầm tư, hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay đã là ngày thứ tư, nếu tao còn không ra ngoài, người bên ngoài sẽ nghi ngờ, nếu như bây giờ mày thả tao ra, nói không chừng tao sẽ cho mày một con đường sống.


Mai Truyền Kỳ buồn cười nhìn gã: “Mày cảm thấy tao ngu đến nổi sẽ tin lời mày sao?”
Tiếp đó, một cỗ mùi lạ bay vào mũi cậu, ngửi ngửi một cái xác định là mùi nước tiểu, phương hướng là chỗ bên Sousan truyền tới.

Từ lúc Sousan bị trói, gã cũng không được tắm rửa qua, lúc muốn đi ngoài, chỉ có thể kéo chăn qua mà đi, hiện tại đã là ngày thứ ba, mùi khai nước tiểu nhất định là có.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi làm thủ lĩnh, chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy, chờ sau khi gã ra ngoài được, nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần tên nam nhân này.

Mai Truyền Kỳ không trả lời Sousan, tiếp tục nhìn màn hình, liền thấy Phong Tĩnh Đằng đang chuyển năng lượng thạch đến trước mặt Lỗ Nghị.

Cậu vội phóng to màn hình, khi Phong Tĩnh Đằng trong nháy mắt nhìn thấy Lỗ Nghị, ánh mắt hơi dừng lại một chút, dường như có chút bất ngờ khi thấy đối phương ở đây.

Động tác mài đá của Lỗ Nghị cũng ngừng một chút, nhìn Phong Tĩnh Đằng một cái rồi tiếp tục công việc.

Mai Truyền Kỳ cảm thấy hai người bọn họ hình như đã sớm quen biết nhau, nhưng lại không biết đối phương cũng âm thầm trà trộn vào trong đám nô lệ này.

Nếu đoán không lầm, đây là lần gặp mặt đầu tiên khi bọn họ đến khoáng động.


Nửa tiếng sau, trong màn ảnh là cảnh Phong Tĩnh Đằng vào phòng vệ sinh, ngay sau đó, Lỗ Nghị cũng đứng dậy vào theo.

Phòng vệ sinh không có camera, mai truyền kỳ không biết hai người sau khi vào phòng xảy ra chuyện gì, năm phút sau, hai người lại lần nữa xuất hiện bên trong màn hình.

Bởi vì camera không có chức năng nghe lén, Mai Truyền Kỳ không nghe được âm thanh, chỉ có thể phán đoán tình huống qua thần sắc của bọn họ.

Phong Tĩnh Đằng không còn nhíu mày khẩn trương như trước, Lỗ Nghị cũng có một loại cảm giác đó, lẽ nào… bọn họ đã tìm được ‘Vương bát’?
Mai Truyền Kỳ mặc kệ mình đoán có đúng hay không, đứng dậy lấy ra một bộ quần áo màu trắng nhàn nhã rộng rãi trong tủ, đặc biệt có nhiều túi.

Sau đó, giấu hơn 20 loại súng lớn nhỏ trong người, số còn lại thì nhét vào túi, bên ngoài lại chồng thêm một bộ trang phục màu đỏ.

Sousan nhìn thấy động tác của cậu, hừ lạnh: “Mày cho rằng mày có thể chạy thoát hay sao?”
Mai Truyền Kỳ không để ý tới gã, xác định trên người không có thứ gì cản trở hành động của mình, rồi mở quang não, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động trên màn hình.

Đến trưa, Lỗ Nghị quay về nơi nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua Ô Lãng, miệng hơi giật giật.

Ô Lãng nhướng nhướng mày, đưa mắt ra hiệu về phía Thượng Quan công tử đang ngồi đối diện, sau đó, hai người đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Mai Truyền Kỳ càng xác định bọn họ đang muốn hành động, lập tức dồn toàn bộ bữa sáng vào bụng, tránh khỏi lúc sau sẽ bị đói.

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng loa: “Toàn thể đội trưởng phân đội xin chú ý, thỉnh sau 10 phút đến phòng hội nghị, toàn thể đội trưởng phân đội xin chú ý, thỉnh sau 10 phút đến phòng hội nghị.


Sousan nghe truyền tin, âm trầm cười ra tiếng: “Mười phút sau mà tao không trình diện, nhất định sẽ có người tiến vào phòng tìm tao.


Mai Truyền Kỳ suy đoán nhóm người này người rất có thể đã phát hiện tín hiệu cứu viện của Phong Tĩnh Đằng.

Cậu mở camera quan sát ở tầng lầu này, nhìn thấy các đội trưởng mỗi đội lần lượt ra khỏi phòng, đi đến phòng họp.


Mai Truyền Kỳ đứng dậy khóa miệng Sousan, mở cửa phòng, ‘thẹn thùng’ nhìn hai tên đại hán nói: “Sousan lão đại gọi hai người vào.


Sousan lập tức cảm thấy không ổn, không ngừng kêu a a, nhưng đáng tiếc đại hán bên ngoài không nghe được, không chút nghi ngờ bước vào phòng.

Khi bọn hắn nhìn lão đại bị trói trên đất, trong lòng kinh hãi, thế nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Mai Truyền Kỳ đánh gục từ đằng sau.

Sousan đỏ mắt trừng Mai Truyền Kỳ, như ác quỷ vô cùng dọa người.

Mai Truyền Kỳ mở quang não ra, nhanh chóng quấy nhiễu hệ thống truyền tin, lại tiếp tục phá hoại các camera, đứng dậy đi đến trước mặt Sousan, cười nói: “Tao đi đây!”
“À đúng rồi.

” Cậu lấy súng ra: “Tao nói muốn cho mày nếm thử cảm giác thống khổ khi đến gần tử vong.


Vào giờ khắc này, Sousan rốt cục cảm thấy sợ hãi.

Mai Truyền Kỳ bóp cò, chuẩn xác bắn phía dưới Sousan.

Dưới thân gã truyền đến nỗi đau đớn kịch liệt, trong miệng phát ra ‘A A’ thống khổ, viền mắt tràn đầy tia máu, rốt cuộc không chịu nổi ngất đi.

Mai Truyền Kỳ thu dọn chén đĩa trên bàn rồi bỏ tất cả lên khay, vô cùng trấn định bưng ra ngoài.

Thủ vệ tuần tra thấy cậu dọn khay ta, cũng không nói gì, mãi đến khi tới cửa thang máy mới bị ngăn lại.

Thủ vệ cảm thấy đối phương vô cùng xa lạ, nghi ngờ nói: “Mày lên đây khi nào? Sao tụi tao không thấy mày lên? Hơn nữa, trước đây cũng chưa từng thấy mày?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Tôi làm dưới bếp, sáng nay mới cùng Imie mang bữa sáng lên, sau đó… Sau đó bị Sousan lão đãi bắt chờ trong phòng, nói để ngài ấy ăn xong mới được đi, hai anh không thấy tôi tới là do lúc trước chắc hai anh còn chưa thay ca đó?”

Imie cậu nói là thanh niên thường mang thức ăn lên, trước đó cậu đã từng hỏi tên rồi.

Về phần cậu biết bọn họ khi nào thay ca, đương nhiên là do mấy ngày nay giám thị qua camera, mỗi ngày lúc chín giờ sáng và chín giờ tối là thời điểm thay ca, mà thời gian ăn sáng đều từ bảy giờ đến tám giờ, đây đều là thói quen huấn luyện trong quân đội mà ra.

Thủ vệ nhìn cậu có vẻ xấu hổ, liền cho rằng Sousan lão đại nhất định coi trọng người này, lại nhìn quần áo trên người, trước đây Sousan lão đại cũng đã mặc qua, hơn nữa đối phương nhận ra Imie, hẳn không phải trà trộn vào đây.

Mai Truyền Kỳ thấy bọn hắn không cứng rắn ngăn cản như trước, vội ấn nút thang máy.

‘Keng’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, cậu đi vào, thời điểm sắp đóng cửa, thủ vệ lập tức hô một tiếng, dùng tay ngăn cánh cửa chuẩn bị đóng lại.

Tim Mai Truyền Kỳ nảy lên.

“Trước tiên để tao gọi Sousan lão đại xác nhận một chút, mày mới có thể rời đi.

” Thủ vệ vừa nói vừa liên hệ với Sousan, thế nhưng không thấy ai bắt máy.

Một tên thủ vệ khác hỏi: “Thế nào?”
“Gọi không được.


“Vừa nãy lão đại không phải bảo đội trưởng phân đội đi họp sao? Chắc có lẽ Sousan lão đại đã đóng máy rồi.

” Mai Truyền Kỳ lập tức bày ra bộ dạng hận không thể quay về phòng Sousan, ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Nếu không, tôi về phòng Sousan lão đại chờ ngài ấy họp về xác nhận thân phận rồi mới đi?”
Thủ vệ xì một tiếng: “Tao thấy mày muốn lưu lại cả đời trong phòng Sousan lão đại đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Gã rút tay về, để cửa thang máy đóng lại.

Mai Truyền Kỳ nhất thời thở ra một hơi.

——
Tầng tám mươi, trong phòng hội nghị, Kiều Lạc, cũng chính là thủ lĩnh đội chuyên đào năng lượng Thạch, nhìn thấy mười chín đội trưởng phân đội đều đến, chỉ có Sousan là không tới, nhíu mày lại.

Hắn không có tính kiên nhẫn, mở miệng nói.

“Mọi người hẳn phải biết chúng ta đã bị Felk tinh cầu, Gehida tinh cầu, Rusafni tinh cầu, Poseidon tinh cầu, Silefan tinh cầu, Dovmans tinh cầu cùng Diroya tinh cầu theo dõi.



Nộ Chuy ngồi bên trái nghe đến Diroya tinh cầu, dường như nhớ đến điều gì, liền mở quan não ra, kiểm tra tin tức về Diroya tinh cầu.

“Ban đầu tôi cho là cả bảy tinh cầu này đều chú ý tới chúng ta là do chúng ta bắt quá nhiều người hoặc do mỏ năng lượng thạch, khiến cho quân đội trên các tinh cầu này chú ý, mãi cho đến khi tôi tra được một tín hiệu cứu viện.


Tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ nhân ngồi ở vị trí thứ năm bên phải, là đội trưởng chuyên môn phụ trách hệ thống truyền tin cùng hệ thống theo dõi.

“Lão đại, là tín hiệu cứu viện gì?” Đại Nhĩ hỏi.

“Là hướng quân đội phát ra tín hiệu cầu cứu, điều đó nói ra rằng trong đám người chúng ta bắt được có quân nhân.

Mọi người đều biết thân thủ của quân nhân đều lợi hại so với người của chúng ta, có thể bị chúng ta bắt được, chắc hẳn là cố ý, mục đích rất có thể vì cứu người.

Cho nên, theo tôi suy đoán, cả bảy tinh cầu lao sư động chúng phái quân đội tới đây, có lẽ trong những người chúng ta bắt được có nhân vật quan trọng cần phải bảo vệ.


“Nếu đúng là như vậy thì quá tốt rồi, chúng ta càng không cần sợ đám quân đội kia.

” Chi Sá cao hứng nói.

Bọn hắn đã sớm nghĩ tới, nếu quân đội phái người đến cứu, nhất định là không hy vọng thương tổn tới người bị bắt, bọn hắn có thể dùng những nô lệ này để uy hiếp những quân đội kia.

Nếu quân đội muốn đoạt đi mỏ năng lượng thạch của bọn hắn, vậy thì bọn hắn sẽ năm ngày giết một tên nô lệ, quay lại quá trình chết của tên nô lệ đó phát đến tinh cầu nô lệ, muốn đám người kia biết rằng quân đội thà có năng lượng thạch, chứ không muốn cứu người.

Nếu làm video như vậy có thể khơi ra sự phẫn nộ của mọi người, thậm chí còn gây ra bạo loạn.

Thế nhưng, không ngờ bảy tinh cầu lại phái quân đội đi bảo vệ nhân vật quan trọng nào đó, vậy thì cả bảy tinh cầu đó tuyệt đối không dám động bọn hắn.

“Nguy rồi!” Nộ Chuy đột nhiên đứng lên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.