Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 94: Z thành bỏ hoang



Mai Truyền Kỳ sau khi rời khỏi biệt thự, điều đầu tiên chính là sử dụng công năng ẩn hình.

Rời khỏi A thành, mở hệ thống dò tìm tự động, trên màn hình xuất hiện bản đồ tinh cầu, phía trên phân bố bảy lục địa.

Ngón tay chỉ vùng Thanh Long Tây Á châu, lập tức xuất hiện 26 chữ cái đại biểu 26 thành phố trên bản đồ, trong đó Z thành xếp hạng cuối.

Diện tích Z thành lớn hơn A thành, thế nhưng đây được xem là nơi nghèo khổ nhất trên tinh cầu. Đối với người tinh cầu mà nói, đây là một bãi rác, là nơi phế thải, còn là khu tị nạn nữa.

Người ở đây không phải là người nghèo khổ thì chính là kẻ bị lưu đày.

Bọn họ mỗi ngày đều ăn không no ngủ không ấm, gầy trơ xương như que củi, nếu như cởi bỏ lớp quần áo ra thì có thể đếm được những người này có bao nhiêu cái xương sườn.

Chính phủ cùng quân đội không bên nào nguyện ý đứng ra quản lý chỗ như vậy, điều này dẫn đến Z thành càng ngày càng hỗn loạn. Cuối cùng, 24 thành khác đều không ai nguyện ý đặt chân đến Z thành, nơi này liền trở thành địa phương không ai thèm quản.

Từ A thành đến Z thành cách nhau 24 thành khác, đó là nguyên nhân vì sao cậu cần rời đi tận bốn năm ngày.

Tất nhiên, nếu như ngồi cực tốc phi thuyền sẽ chỉ mất nửa tiếng mà thôi, thế nhưng cậu lại không muốn người khác biết mình đến Z thành nên đành phải tự mình lái xe đi.

Hơn hai mươi giờ sau, Mai Truyền Kỳ đã đặt chân đến Z thành.

Vừa vào Z thành liền nhìn thấy rác thải cùng đủ loại cơ khí phế phẩm chất thành một đống, bên cạnh đó còn có nhiều người ăn mặc rách rưới đang bới móc trong ‘núi lớn’ những phế phẩm còn có thể sử dụng được, ngoài ra còn hỗ trợ thanh lý rác thải.

Vì có những người hỗ trợ thu thập rác thải, chính phủ và quân đội mới cách ba ngày sẽ cung cấp dịch dinh dưỡng thấp nhất cho bọn họ bổ sung năng lượng, để tránh bọn họ sẽ bị chết đói.

Mai Truyền Kỳ lái xe rời khỏi khu rác thải và khu phế phẩm, cậu đến nơi ở của dân tị nạn.

Nơi này hết sức đơn sơ, đều là những tấm gỗ bị hỏng dựng thành. Tại đây quanh năm suốt tháng dầm mưa dãi nắng khiến những tấm gỗ này càng thêm mục nát, chỉ cần một trận cuồng phong thổi qua cũng có thể khiến nơi đây trở thành bình địa.

Mai Truyền Kỳ không đóng hệ thống ẩn hình, cậu dừng xe trước một căn phòng lớn được xây dựng từ các loại cơ khí phế thải bên trong con hẻm nhỏ.

Cậu rời khỏi xe bước vào con hẻm, hướng cửa chính căn phòng mà đi.

Trước cửa phòng, một lão nhân mặc bộ đồ màu đen đang ngồi, trên mặt còn đeo kính lão, khi thấy Mai Truyền Kỳ đến đôi mắt phía sau cặp kính lão chợt lóe một vệt hồng quang.

Mai Truyền Kỳ hướng lão nhân chào hỏi, sau đó đẩy cửa đi vào.

Bốn người đàn ông đang đánh bài trong đại sảnh chợt thấy có người đi vào, nhanh chóng ngưng cười đùa, ánh mắt đề phòng đánh giá người mới đến.

Một người ăn mặc sạch sẽ, quần áo trên người toàn hàng hiệu như Mai Truyền Kỳ lại xuất hiện trong đại sảnh rách nát như vậy vô cùng không hợp. Khi đối diện bốn ánh mắt căm thù kia, cậu không chút nào sợ hãi, thậm chí khóe miệng còn khẽ cong lên.

Ánh mắt cậu còn nhìn thẳng vào nam tử trẻ tuổi đang ngồi phía đối diện, gỡ kính xuống, cười nói: “Tiểu lục tử a, có nhận ra ai không hử?”

Nam tử bị gọi là Tiểu lục tử nhìn thấy khuôn mặt người đến, sửng sốt một hồi, sau đó kích động nhảy lên, ném bài xuống bàn lập tức chạy đến: “Kỳ ca, anh rốt cục cũng chịu đến.”

Ba người còn lại sau khi thấy người đến là Mai Truyền Kỳ cũng kích động đứng lên: “Kỳ ca, hai năm qua anh không chịu đến Z thành, chúng tôi còn tưởng anh quên chúng tôi rồi mất.”

Mai Truyền Kỳ cho mỗi người một cái ôm, bất đắc dĩ nói: “Mọi người cũng không phải không biết chuyện của tôi rồi đấy, giờ này còn có thể được nhìn mọi người ở đây đã xem như là may mắn rồi.”

Cậu vỗ vai Tiểu lục tử: “Nơi này không phải chỗ để nói, có lời gì thì chúng ta xuống dưới rồi hẵng nói.”

Tiểu lục tử dặn dò ba người kia trông coi đại sảnh, hắn dẫn Mai Truyền Kỳ vào một căn phòng, mở tủ quần áo rách nát ra, dạt đám quần áo được treo bên trong, lại đẩy tấm gỗ phía sau ra, lúc này lộ ra một cánh cửa thang máy được làm bằng pha lê trong suốt.

Hai người bước vào thang máy đi xuống lòng đất, mười giây sau, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, mấy chục nam tử cường tráng đứng ngoài cửa, thần sắc giống như Tiểu lục tử, trên khuôn mặt hiện vẻ kích động.

“Truyền Kỳ, cậu cũng chịu tới đây rồi!”

“Truyền Kỳ, chúng tôi rất nhớ cậu.”

“Kỳ ca, lần này tới Z thành nhất định anh phải ở đây thêm vài ngày rồi mới có thể đi.”

“Kỳ ca…” Từng thanh âm hưng phấn không ngừng vang lên so với cái chợ còn náo nhiệt hơn.

“Các người vây quanh trước cửa thang máy làm gì hử? Có chịu nhường lối cho Truyền Kỳ ra không.” Một giọng nói nghiêm khắc quát lên.

Người phát ra tiếng quát là một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, thân thể cao tráng, màu da lúa mạch, hai mắt hẹp dài hơi híp lại, có thể bạo phát ra một luồng khiến người khác sợ hãi.

Sau khi bị quát như vậy, mọi người mới nhớ lúc này Mai Truyền Kỳ còn đứng bên trong thang máy, bọn họ nhanh chóng nhường đường cho người bên trong bước ra.

Mai Truyền Kỳ bước ra khỏi thang máy, liên tục cười bắt chuyện cùng tất cả mọi người, cũng gọi tên từng đối phương, điều này làm cho bọn họ cảm thấy mình được coi trọng.

Cậu đến trước mặt người mới vừa quát kia, khẽ cười: “Hiển ca, vẫn khỏe chứ.”

Vân Hiển hừ lạnh: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ chết trong ngục.”

“Tôi còn chưa gặp mặt Hiển ca lần cuối, nào cam lòng chết.”

Mai Truyền Kỳ cười đưa tay cùng Vân Hiển đánh một chưởng, một cái trở tay, hai người cùng nắm thành quyền, lập tức nở nụ cười.

Vân Hiển ôm vai Mai Truyền Kỳ: “Đi nào, tôi dẫn cậu đi dạo. Hai năm vắng mặt chắc chắn sẽ bị nơi này biến hóa giật mình cho xem.”

Mai Truyền Kỳ tùy ý Vân Hiển dẫn mình đi xuống cầu thang xoắn ốc.

Khi bọn họ xuống tầng thấp nhất, cánh cửa lớn vừa mở ra, âm thanh ồn ào liền truyền vào tai.

Bên ngoài cửa lớn, phía trên là một mặt trời nhân tạo, đường phố bên dưới vô cùng náo nhiệt cách một trời một vực với đường phố trên mặt đất. Hai bên đường phố nơi đây được dùng vật liệu kiến trúc tân tiến nhất xây dựng mà thành, tuy mỗi tòa cao ốc chỉ cao hơn mười tầng, thế nhưng so với A thành náo nhiệt phồn hoa kia chỉ có hơn chứ không kém.

Mọi người đi trên đường, sắc mặt hồng hào, trên khuôn mặt đều mang theo ý cười, trang phục trên người so với A thành còn thời thượng hơn.

Nếu lúc này có người của Chính phủ hoặc quân đội đến đây, nhất định họ sẽ không thể tin nơi này chính là nơi bị xem là khu rác thải, khu phế phẩm cùng khu thị nạn Z thành.

Bọn họ cũng nhất định không nghĩ đến bên dưới Z thành vứt bỏ này lại cất giấu một thành thị phồn hoa mỹ lệ như thế này.

Tiểu lục tử hướng trên đường cái hét lớn một tiếng, “Mọi người xem xem là ai đến đây?”

Mọi người nghe giọng Tiểu lục tử vang lên, nhanh chóng ngừng tất cả mọi chuyện, quay đầu nhìn lại.

Vân Hiển cười híp mắt đẩy Mai Truyền Kỳ về phía trước, để cho tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ.

Mọi người nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi bị đẩy ra, sửng sốt vài giây, rốt cục có người kích động gào thành tiếng: “Truyền Kỳ, là Truyền Kỳ đến, là Truyền Kỳ đến!”

Tất cả mọi người vừa nghe đến đây, giống như được nhìn thấy thần tượng của mình, kích động kêu to: “Thật sự là Truyền Kỳ, thật sự là Truyền Kỳ đến!”

Thậm chí người có còn dùng loa, không đến một phút sau, toàn bộ người ở đây đều biết Mai Truyền Kỳ đến. Rất nhanh, cả con đường đều đầy ắp người, liền ngay cả người trên lầu đều nhanh chóng nhô đầu ra.

“Truyền Kỳ, tiểu quỷ nhà cậu rốt cục cũng chịu đến đây?”

“Truyền Kỳ, cậu phải ở đây đủ một tháng, đừng mong tụi tui sẽ thả người ra đấy.”

“Truyền Kỳ, rảnh rỗi tới nhà ta chơi đấy.” Tiếng này là từ trên đỉnh đầu truyền tới.

“A! Lão công… đừng kích động… đừng kích động nha.”

Mai Truyền Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, khóe mắt lập tức co rút, một nam nhân trung niên quấn khăn tắm đứng trên ban công lầu ba hướng xuống phía dưới rống to.

Những người đứng bên dưới chỉ cần ngẩn đầu lên, liền thấy được phong cảnh bên dưới khăn tắm.

Vân Hiển cười tiến lên khoát lên vai Mai Truyền Kỳ: “Hiện tại hẳn phải biết người nơi này có bao nhiêu nhớ cậu đi?”

Mai Truyền Kỳ nhìn nụ cười chân thành của mọi người, hai tay đặt ngoài miệng, hô to: “Mọi người không nên kích động, cũng không cần quá hưng phấn, tôi một chút cũng không nhớ mọi người, cũng không muốn gặp lại mọi người.”

“Mịe nó, hắn còn dám quét hưng trí của mọi người kìa.”

Mọi người thực sự đối Mai Truyền Kỳ là vừa yêu vừa hận.

“MD, hai năm không gặp, cái thằng quỷ này muốn ăn đòn sao.”

Tiểu lục tử nhìn khuôn mặt mất hứng của mọi người, cười ha ha, sau đó giải tán đám đông, ai nên làm gì thì làm đi.

Mai Truyền Kỳ cười quay đầu: “Nơi này không có người ngoài Z thành vào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.