Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần

Chương 28



Chào mọi người, tụi tôi đã ở bên nhau rồi… Mọi người có phải muốn nghe cái này không hử? Tui là đã lần ra chiến lược của cái diễn đàn này rồi nhớ hề hề hề. (chiến lược Hán Việt là sáo lộ 套路, là ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, tui không hiểu QAQ)

Có điều tôi quả thật có nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, thực ra thì… cũng không phải không được.

Tôi nghĩ cả một buổi tối, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cụ thể thì thôi không nói mà mọi người cũng không có hứng thú nghe… Cuối cùng kết luận lại là, nếu Mì Sợi Ca thích tôi đến vậy, thì hẹn hò với hắn cũng được.

Tôi cũng không có gì cả, có tổn thất cũng chả mất mấy.

Thấy thế nào chịu thiệt vẫn là Mì Sợi Ca, dù sao tôi không biết yêu, tháp Lôi Phong sẽ sụp… Á khụ khụ, tôi là đang nói, tôi sợ mình không biết nên làm như thế nào… Có điều cố gắng làm hắn vui lòng cũng không sai đi? (cái vụ tháp Lôi Phong liên quan tới Bạch xà truyện, tui chưa đọc cái này cũng chưa xem phim Tân Bạch nương tử truyền kỳ nên không biết @@)

Mì Sợi Ca ngủ một đêm không an ổn, mơ mơ màng màng tỉnh lại nhiều lần, mỗi lần mở mắt nhìn thấy tôi liền cười khúc khích, sau đó đắc ý ngủ thiếp đi… Kỳ thực tôi không làm gì cũng chẳng sao cả? Người này hình như rất dễ thỏa mãn thì phải.

Tôi ngồi một đêm, liên tục nhìn đồng hồ, tiếp tục cách nửa giờ nhét cặp nhiệt độ vào trong miệng Mì Sợi Ca. Lúc trời sắp sáng, hắn rốt cục đã hạ sốt, cũng lâm vào giấc ngủ say, trong phòng cấp cứu người đến người đi ồn ồn ào ào, cũng không hề quấy nhiễu được hắn —— cảm giác chống cự với sốt cao tôi hiểu, nhìn như luôn luôn đang nghỉ ngơi, kì thực trong cơ thể đã trải qua một hồi liều mạng chém giết, cực kỳ dễ cảm thấy mệt mỏi… Cũng may hắn rốt cục đã hạ sốt, chờ hắn tỉnh lại là tụi tôi có thể về nhà.

Sắp tới chín giờ, Mì Sợi Ca cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn mở mắt ra trừng trần nhà, giống như cả buổi vẫn không nhớ ra mình đang ở đâu.

Tôi cứ như vậy nhìn hắn, nhìn hắn chầm chậm thong thả ngồi dậy, chầm chậm thong thả quay đầu sang, chầm chậm thong thả nhìn về phía tôi… Sau đó đột nhiên trưng ra vẻ mặt lúng túng hệt như gặp phải quỷ: “Đệch mợ! Tiểu Vệ? Thật sự là em?”

“…” Tui đây thực không cao hứng, không phải tôi thì là ai? Hôm qua là ai kéo tay tôi nói Tiểu Vệ ca ca xin anh đừng đi hu hu hu đừng bỏ người ta lại một mình? Bây giờ khỏi bệnh rồi thanh tỉnh rồi liền dùng phương thức này chào hỏi với Tiểu Vệ ca của cậu?

Mì Sợi Ca ngồi thẳng dậy, gãi đầu một cái, chê cười nói: “Cám ơn cậu đã đưa tôi tới bệnh viện… Lúc tôi phát sốt không nói linh tinh đấy chứ? Chớ để trong lòng ha ha! Cậu chắc đang vội đi làm ha? Thật ngại quá làm chậm trễ công việc của cậu, mau đi đi, tôi không sao cả.”

Ý gì đây? Ý méo gì đây?? Hảảả??? Trong mắt thì viết đừng đi đừng đi, trong miệng lại nói đi mau đi mau, này có phải hai mặt không ta?

Hay là đang chơi chiến lược với mình nhỉ? Đúng rồi, tên bạn trai cũ trước trước đó của Tiểu Yêu, không phải cái tên lừa tiền kia, mà là tên lừa sắc ấy, rõ ràng chính mình làm loạn bắt cá nhiều tay, còn vô cùng đáng thương bám theo Tiểu Yêu hỏi có phải em ghét bỏ anh không sạch sẽ không… Nào chỉ không sạch sẽ! Lương tâm đều đen xì xì ra đấy rồi! Mặt ngoài một bộ trong lòng lại một bộ khác, ghét nhất mấy tên trong ngoài bất nhất này đấy!

Tôi thật vất vả mới quyết định được… Xí, còn quyết tâm cái rắm, đều tại tôi nghĩ quá nhiều, còn đấu tranh tâm lý cả một buổi tối, được rồi, muốn tôi đi thì tôi đi, còn ở lại làm gì, tự chuốc nhục nhã chắc!

Tôi tức điên người đứng lên, nói câu: “Tôi đi.” Sau đó không hề quay đầu lại bước đi, thiệt CMN đẹp trai, chẳng khác gì lão đại trong phim hắc băng, lưu lại bóng hình áo gió tung bay, cùng truyền thuyết kéo dài mãi mãi, làm ơn bật cho tui cái BGM < Bến Thượng Hải >! (Cho những ai không biết, BGM là back ground music aka nhạc nền)



Được rồi, kỳ thực cũng không có tiêu sái đến vậy, tôi vòng tới cánh cửa khác của phòng cấp cứu, lén lén lút lút chạy trở lại… Tôi kỳ thực không có ý định đi, thẻ bảo hiểm y tế của Mì Sợi Ca còn trong túi tôi đây này, thêm cả ít tiền còn lại nữa, ít nhất tôi cũng phải trả cái này lại cho hắn đã chứ?

Tôi vòng tới đằng sau hắn, không thấy rõ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy hắn giống như đột nhiên bị rút sạch xương cột sống sụp người xuống, cúi đầu thật sâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi tính tới cười nhạo hắn tinh tướng bị sét đánh chọc chính mình không vui, thế nhưng trong lòng méo hiểu sao lại không nỡ… Gần như không chút do dự, tôi vòng tới trước mặt Mì Sợi Ca.

Tôi thấy hắn cúi đầu, đang khóc, cũng đang cười.

“Mì Ca.” Tôi gọi hắn một tiếng.

Mì Sợi Ca sợ hết hồn, luống cuống tay chân lau vệt nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn tôi, đầy mặt chật vật luống cuống: “Cậu… Sao cậu lại trở lại?”

Tôi đưa thẻ bảo hiểm y tế và tiền tới trước mặt hắn.

Hắn “Ồ” một tiếng nhận lấy, cẩn thận chuyển ánh mắt đi: “Cám ơn, tạm biệt.”

Còn tạm biệt! Thực đúng là muốn tức chết tui mà! Đây lại là thủ đoạn nham hiểm lạt mềm buộc chặt gì nữa hả? Hay là nói hắn đang sợ hãi? Chẳng lẽ muốn tên nói lắp tôi đây mở miệng sao? Mở miệng hỏi anh hẹn hò với tôi đi nha? Làm gay ha? Thực sự là tức đến biến dạng!

Tôi tức giận cầm ghế đẩu đặt trước mặt hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nói đi.”

Tôi biết hắn kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói, cho hắn một cơ hội, đem lời muốn nói nói ra, dù chỉ là một câu thăm dò lập lờ nước đôi… Chỉ cần có một nấc thang, dù đưa có mỗi cây gậy, tôi cũng có thể thuận thế leo lên.

Nam tử hán đại trượng phu, nếu đã quyết định rồi thì sẽ không do dự nữa. Hắn đã vì tôi làm rất nhiều chuyện, lặn lội đường xa tới trước mặt tôi, tỉ mỉ chu đáo quan tâm cuộc sống của tôi, cuối cùng do tôi bước lên một bước, nắm lấy tay hắn, cũng không có gì không thể, đúng không nào?

Tui thiệt đúng là quá man quá đẹp trai.

“Nói đi.” Tôi lặp lại lần nữa.

Mì Sợi Ca cúi đầu, nửa ngày sau mới nhăn nhăn nhó nhó mở miệng: “Tiểu Vệ, tôi biết… Tôi có thể nhìn ra…” Hắn lại ngốc ngốc khóc òa lên lần nữa.

Đây là tình huống gì vậy? Hôm qua khóc là bởi vì đang phát sốt thần trí không rõ, vừa nãy khóc vì cho rằng tôi không nhìn thấy, thế bây giờ thì sao? Sao lại khóc? Các đại lão gia sao lại thích khóc đến vậy chứ?

Hắn bụm mặt, nước mắt thưa thưa thớt thợt lọt qua khe hở tay chảy ra, cả người co lại thành một đống, trong phút chốc giống như trở nên rất bé rất nhỏ: “Tiểu Vệ, tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi… Tôi sẽ ngoan ngoãn cút đi, sẽ không làm cậu khó xử đâu.”

“…” Tôi lại lần nữa không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên cảm thấy có chút luống cuống, cũng có chút hổ thẹn, càng nhiều hơn chính là cảm thấy đau… Chẳng biết vì sao lại đau.

“Đại độc đồng thuật” tồn tại tựa hồ không có chút ý nghĩa nào, đều tại tôi quá mức tự phụ… Dù có thể nhìn thấu tình cảm chân thực của hắn thì sao chứ? Tôi căn bản không cách nào hiểu được ý đồ chân chính của hắn.

Đây nào phải chiến lược gì, cũng chẳng phải sợ hãi gì cả, tôi trách lầm hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.