Sau đó tôi bóng gió hỏi Mì Sợi Mama có biết con trai bà có thể khóc đến thế không, Mì Sợi Mama híp mắt nói “Hả? Nó nói với con rồi à? Thực sự hồi còn bé nó đáng yêu lắm, còn đáng yêu hơn con gái nhà người ta” Rồi bà lại thở dài “Sau đó trong nhà có chuyện, nó thành nam tử hán rồi, cũng chẳng thấy nó khóc nữa”
“…” Tôi không thể nói rõ được cảm giác thế nào… Nhưng mà mẹ ơi con cảm thấy người còn chưa hiểu rõ anh ấy, bây giờ anh ấy còn lợi hại hơn nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao rồi, túi khóc đệ nhất vũ trụ chính là anh ấy.
(SS: nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao là ý nói Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm kinh điển Hồng Lâu Mộng, rất hay khóc, các bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì có thể tra trên google ạ ^^)
“Tiểu Vệ, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này, lẽ nào nó khóc với con sao?” Mì Sợi Mama hỏi.
“Không, không có!” Vì nói lắp mà lời bao biện của tôi nghe không có sức thuyết phục vô cùng, nhưng tôi vẫn cố gắng bảo vệ tôn nghiêm nam tử hán của vợ mình.
Ai, thôi, đáng yêu thì đáng yêu đi, ngược lại tôi thấy, ở trước mặt tôi, anh cũng chẳng cần cố cường ngạnh làm nam tử hán làm gì… Các bạn cũng không được nói, phải giúp tôi bảo vệ cái bí mật này đó!
Ngoại trừ việc thường hay thích khóc thầm thì phần lớn thời điểm vợ tôi vẫn duy trì cái thiết lập đàn ông nam tính.
Anh mang giấu hết mấy tờ menu ép plastic trong tiệm đi, đại khái là sợ tôi dùng nó dán lên mặt anh hả?
Càng trâu bò chính là thực đơn anh giấu đi rồi cũng không đem trả lại, tờ thực đơn lớn cũng không dán lên tường, mỗi lần có khách vào tiệm nếu không phải khách quen sẽ hỏi cửa hàng có những món mì gì, anh liền bày ra cái dáng cười hề hề chỉ tôi “Để ông chủ đọc tên món ăn cho quý khách nghe”
“…” Excuse me? Em là ông chủ thì anh là gì, bếp trưởng hay là bà chủ? Còn đọc tên đồ ăn cái quỷ gì? Anh bắt nạt Tiểu Vệ Ca nhà anh đúng không??
“Tập nhiều một chút sẽ quen, không phải lúc trước em có thể nói cả câu dài sao? Chậm rãi tập là được, chúng ta bắt đầu từ đọc tên món ăn nào.” Mì Sợi Ca dùng đôi mắt sáng cùng nụ cười bỉ ổi nhẹ giọng nói bên tai tôi.
“…” Không phải đâu vợ à, anh cho rằng cái phương pháp chữa nói lắp này khoa học sao? Đừng tự cho mình là thông minh có được không?
“Hôm nay anh nấu một nồi thịt bò kho cà chua rất lớn, hay em cứ tập trung giới thiệu mì sợi thịt bò cà chua là được rồi?” Anh còn bổ sung thế.
“…” Thật sự là bị anh chọc tức chết, không thể chuẩn bị mì nào tên ba chữ sao, rõ là cố ý!
Thế nhưng tôi cũng hết cách rồi, cuối cùng chẳng thể làm gì khác hơn là sứt mẻ lắp bắp nói với khách hàng “Có, mì cà chua, cà chua thịt, thịt bò.”
“Hả? Chỉ có mì thịt bò cà chua thôi hả?”
“Đúng” Tôi gật đầu, mặt không đổi sắc.
“Được, thế gọi mì thịt bò cà chua vậy.” Vị khách cũng không để ý nhiều, ngồi luôn xuống rồi lấy điện thoại ra chơi.
“…” Vận may tốt quá, hôm nay gặp khách dễ tính.
Tôi quay đầu trừng mắt Mì Sợi Ca một cái, anh lại còn đứng cười hề hề.
“Đi, đi làm, làm mì!” Tôi giục anh.
“Anh còn không biết phải làm món gì đâu” Anh lại bắt đầu chơi xấu “Em phải nói “Chồng yêu ơi, có khách gọi một bát mì thịt bò cà chua, anh vất vả rồi”. Nào nào, nói đi, ôi chao!”
Tôi trở tay một chưởng giáng xuống mặt anh.
Coi thường Vệ đại hiệp nhà anh có phải không, cần thực đơn làm cái gì, vẫn có thể tay không đánh anh là chắc chắn.
Không ngờ anh cũng thăng cấp luôn, trực tiếp giữ tay tôi liếm liếm lòng bàn tay.