Hầu Ca đã đang chuẩn bị leo lên Đại bàng, nghe lời này đột nhiên khựng lại. “Thánh Hoàng Liên?” Hầu Ca quay lại hỏi Tuyết Nhi, “Cậu nói là Thánh Hoàng Liên thiên tài địa bảo có tác dụng lớn trong đề cao tu vi, là vật liệu luyện chế hơn trăm vị đan dược mang lợi ích không nhỏ trong tu luyện các cấp dưới Đạo Tôn? Thánh Hoàng Liên trăm năm mới nở một lần, xuất xứ từ Thánh Liên Sơn, vị trí tương đương với Hoàng Liên Sơn của Việt Nam ta tại Địa Cầu? Thông tin cuối cùng không liên quan lắm nhưng nó là một sự thật thú vị. Ách, hình như mình lạc đề!” Hầu Ca lập tức nghĩ gì nói nấy, nói xong mới thấy hình như mấy thông tin đoạn sau mình nói dư thừa.
“Còn tùy, chả phải Thánh Hoàng Liên chỉ mọc ở tại Thánh Liên Sơn sao? Mà không phải hoa này vừa hái ra nếu không sử dụng hoặc chế biến ngay sẽ khô héo mất tác dụng sao? Như vậy cần chi bảo đồ, trực tiếp đến đó kiếm là được.”
“Cũng không hẳn,” Mộc Nhi nói, “Thánh Hoàng Liên thực ra trước kia rất lâu đã tưng lưu truyền cách bảo quản để hái mà không bị hỏng. Chả qua là lâu rồi cách này đã sớm bị thất truyền thôi.”
“Không phải chứ, lâu là bao lâu? Các cậu mau nói rõ hơn chút đi.” Hầu Ca bán tín bán nghi, hỏi. Mấy tháng nay, do tu vi nó đề thăng tốc độ chậm hơn chúng bạn, nó đã dành không ít thời gian trong thư viện của ông, đọc không ít sách y dược về các loại thiên tài địa bảo có tác dụng đề cao thực lực. Vậy nhưng chưa từng thấy qua cách bảo quản Thánh Hoàng Liên.
Phải biết ông nội Hầu Ca là Dược Sư Thất Phẩm, lại sống cũng không biết bao nhiêu kiếp rồi, thông tin y dược mà ông cũng không có ghi chép, vậy là phải cổ đến mức nào? Mà nếu cổ như vậy, nếu nói có thể dễ dàng, an toàn mà lấy, đánh chết nó cũng không tin.
“Từ mấy nghìn năm trước, tại Thánh Liên Sơn có một tông phái tên gọi Thánh Liên Tông. Thông tin về cách bảo quản Thánh Hoàng Liên, năm xưa chính là bí mật trấn tông của Thánh Liên Tông. Sau này Thánh Liên Tông vì nội chiến, chia năm xẻ bảy, tạo thành nhiều môn phái nhỏ, bí mật này cũng theo đó mà thất truyền. Tuy nhiên, gần đây, Lam Liên Đạo Quán của chúng tớ đã có kỳ ngộ, phát hiện ra một di chỉ của một truyền nhân Thánh Liên Tông năm đó lưu lại, trong đó có phát hiện cách bảo quản Thánh Hoàng Liên đã thất truyền lâu nay, cùng với một tàng bảo đồ, chỉ đến một bảo khố động, theo như ghi chép, trong động này có mười đóa Thánh Hoàng Liên hai nghìn tuổi được bảo quản, cùng với một số thiên tài, địa bảo, đan phương.”
“Lắm đồ tốt như vậy sao?” Hầu Ca hỏi. “Vậy nhưng, nếu vậy sao trưởng bối trong Đạo Quán các cậu không ra mặt mà lại giao cho hai kẻ tu vi thấp như hai cậu?”
Hắc Bạch Song Sinh đỏ mặt, các nàng tuy không quá kiệt xuất, nhưng trong tông môn đồng lứa đã là xuất sắc nhất rồi, lại còn phải tỷ đấu đánh thắng hết đồng lứa đệ tử mới được giao nhiệm vụ này. Vậy mà sao vào mồm tên này, nghe lại yếu đến như vậy? Tuyết Nhi giải thích:
“Bảo khố Động này có cấm chế, từ Đại Đạo Sư trở lên không thể vào, trong tông môn chúng tớ, trên Đại Đạo sư thì nhiều, nhưng không có ai đạt cấp Đạo Sư, chúng tớ đã là tu vi cao nhất trong đồng lứa rồi.”
“Ồ,” Hầu Ca sửng sốt. Bình thường nó tu luyện ở Đạo Quán của ông, lúc nào cũng thua chúng bạn, nên lúc nào nó cũng nghĩ Nhị giới nhân mà tu vi như nó đã là loại cá biệt rồi, thật không nghĩ tới, nó hiển nhiên vẫn chưa phải là kém nhất. Tuy nhiên, Hầu Ca không hay biết, Hắc Bạch Song Sinh này nếu đếm số tiền kiếp thì ít hơn Hầu Ca, vậy nên tu vi thấp hơn cũng quá là bình thường.
Số tiền kiếp nhiều như nó mà tu vi như vậy, thật sự đúng là có chút cá biệt. “Nếu chỉ có Đạo Sư trở xuống có thể vào được, ngược lại có thể đi xem một chút. Chỉ cần không đụng mấy tên quá biến thái, hẳn là có thể an toàn tầm bảo rồi rời đi.” Hầu Ca nghĩ một chút rồi đáp. Nó giơ tay ra, hướng về phía hai chị em Tuyết, Mộc:
“Hợp tác vui vẻ!”
Tuyết Nhi bắt tay Hầu Ca, “Hợp tác vui vẻ!”
***
Đầu tháng 9 năm 2005.
“Sư phụ, con đã về!” Lục Hồng kính cẩn đứng chắp tay trước bàn làm việc của ông nội Hầu Ca tại thư phòng.
“Điều tra được gì rồi?” Ông nội Hầu Ca vẫn ngồi ở bàn, không cả ngẩng lên, hỏi.
“Nhóm sơn tặc này tầm ba chục tên, tu vi cao nhất là Đạo Nhân Ngũ Tinh, thấp nhất là Nhất Tinh.” Lục Hồng trầm ngâm một lúc rồi không yên lòng, lại hỏi, “Sư phụ, giao cho các vị sư đệ sư muội nhiệm vụ này, liệu có hơi quá nguy hiểm?”
“Chính là cần phải nguy hiểm.” Ông nội Hầu Ca ngẩng lên, nhìn thẳng Lục Hồng, đáp. “Nếu không nguy hiểm, không thể đạt được điều chúng ta muốn!”
“Sư phụ, nếu người muốn thử thách sư đệ, thì để ta lên là được rồi, với tu vi của ta, hẳn là đủ gây áp lực cho nó.”
Ông nội Hầu Ca đứng lên, đi ra phía cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, nói:
Sau khi Lục Hồng lui ra, ông nội Hầu Ca lại trở lại bàn, ngồi phịch xuống. Thực ra đưa ra quyết định này chính ông rất thấp thỏm. Từ sau khi nói chuyện với tên trong tháp, có ba điều ông xác định được:
Thứ nhất, chỉ có khi nguy hiểm đến tính mạng, Hầu Ca mới dùng được sức mạnh Hỏa Hồn Hầu.
Thứ hai, Hỏa Hồn Hầu này khả năng cao là vẫn đang ngủ say, một khi tỉnh, khả năng cao là sẽ muốn đoạt xá.
Thứ ba, chuyện Hỏa Hồn Hầu này ở trong linh hồn Hầu Ca, khả năng có liên quan rất cao đến chuyện năm đó kiếp trước của Hầu Ca cùng Hỏa Hồn Hầu “đồng quy vu tận”, mà rất nhiều khả năng chính là quyết định táo bạo điên cuồng trước khi chết của “hắn”.
“Tên điên này, việc gì cũng dám làm!” Ông nội Hầu Ca chửi thầm. “Ngươi tu vi lúc đó đã cao như vậy thì không ngại, nhưng sau khi đầu thai chuyển kiếp, phải tu luyện lại từ đầu, cũng phải mấy mươi năm là ít mới có thể quay lại trình độ năm đó. Cớ gì lại tự rước một cái nguy hiểm như vậy vào người?! Chưa kể, rốt cuộc là tại sao Hầu Ca kiếp này lại không thể tiến hành dung hợp linh hồn?”
Nhưng nghĩ mãi vẫn không hơn gì, cuối cùng ông quyết định, vẫn cứ là giao cho nhóm Hầu Ca nhiệm vụ này trước, rồi xem kết quả ra sao mới có thể tính tiếp.
***
Hôm đó là một chiều chủ nhật, nhóm Hầu Ca năm đứa Hầu Ca, Mỹ Miêu, Thiên Thử, Khuyến Nhi, Lê Vị thì ngoại trừ Hầu Ca ra, bốn đứa còn lại đều đã tề tựu đông đủ. Cả bốn đứa này đều đã hạ Đài – vượt tháp thành công. Khác với Thiên Thử và Lê Vị, khi hạ Đài – vượt tháp cần trợ giúp từ chúng bạn hai phía thức tỉnh linh hồn, giúp chúng ngộ “Đạo”, ba đứa Hầu Ca, Mỹ Miêu, Khuyến Nhi là tự đề cao ngộ tính đến mức nhất định, để rồi linh hồn ở trong tháp sẽ tự đề tỉnh và gọi linh hồn ở ngoài tháp về một chỗ.
Mỹ Miêu thì thành công ngay lần đầu thử, còn Khuyến Nhi đã phải cố ba buổi mới thành công. Cả nhóm lúc này, cùng với ông nội Hầu Ca và Lục Hồng, đang chờ ở trước Tụ hồn tháp. Hôm đó, là buổi mà Hầu Ca tiến hành hạ Đài – vượt tháp.
“Chắc cũng sắp rồi đấy!” Ông nội Hầu Ca lẩm nhẩm. Ông vừa dứt lời thì có một đạo linh hồn bay từ xa tới, nhanh như thiểm điện, đứng lại ở trước tháp. Cùng lúc, trong tháp ánh ra một hào quang sáng chói, nhiệt độ xung quanh cũng nóng lên như lửa đốt, một đạo linh hồn từ trong tháp cũng bay ra. Rồi hai đạo linh hồn va vào nhau, chói sáng lên trong giây lát.
Lúc ánh sáng biến mất, Hầu Ca đang đứng đó nhăn nhở cười trong một bộ chiến giáp hai màu xanh vàng đan xen, đầu đội một chiếc mũ rộng vành với hai cọng lông công dài ngoằng.
“Tốt!” Ông nội Hầu Ca cười vang. “Bây giờ các cháu có thể cùng nhau tu luyện qua một lúc. Đêm nay ngủ thì hãy cùng qua đây. Lúc đó ta sẽ giao cho các cháu nhiệm vụ chính thức đầu tiên sau khi tất cả đều đã vượt tháp thành công!”
Muốn biết chuyến đi tầm bảo của Hầu Ca cùng Hắc Bạch Song Sinh ra sao, cũng như con đường khổ tu trong bốn tháng của Hầu Ca diễn biến ra sao, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Lời tác giả: Cứ nghĩ làm bài mất thời gian lắm cơ mà không ngờ làm tí đã gần xong hết nên lại chém thêm chap nữa vậy...