Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 9/2005, Hầu Ca bắt đầu bị giao các loại nhiệm vụ khó khăn để thử nghiệm sức mạnh Hỏa Hồn Hầu và rèn luyện cho nó. Còn cuối tháng 12, Hầu ca trong họa gặp phúc, đề thăng hai tinh, lên tới Đạo Sư Tam Tinh. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Ngày 22 tháng 8 năm 2005.
Trong phòng nghị sự của Đạo Quán.
“Quay ngược thời gian?!” Ông nội Hầu Ca cùng Trương Chân nhân đồng thanh hỏi. “Cấm thuật này thật sự tồn tại?” Ông nội Hầu Ca nói tiếp.
“Không sai,” Thái Thượng Lão Quân vẻ mặt nghiêm trọng đáp. “Chính vì thế nên ta mới yêu cầu hai người các ngươi hợp tác. Không những cần đảm bảo phe Ma Thần không lấy được cấm thuật này, mà còn cần đảm bảo cả người phe ta cũng không lấy được. Thử nghĩ xem nếu một thánh cấp khác có được cấm thuật này trong tay, họ có thể gây nên những họa gì?”
“Ý của Lão Quân là...” Trương Chân Nhân bắt đầu nói nhưng rồi bỏ ngỏ, nhưng ánh mắt của lão cho Lão Quân biết ý tứ.
“Chính vậy, hai vị sư đệ của ta vẫn không vừa mắt nhau kể từ tranh chấp Phong Thần năm đó. Tam sư đệ toàn giáo bị diệt năm đó ít nhiều cũng có liên quan đến nhị sư đệ. Tuy ta vốn muốn giữ thế trung lập nhưng cuối cùng vẫn phải nhúng tay vào. Cũng vì vậy mà giao hảo giữa ta và tam sư đệ đến nay vẫn có chút khúc mắc. Mà lần này cấm thuật này xuất thế, ta đoán là hai người họ hẳn là cũng sẽ đến tranh chấp. Nếu một trong hai người họ quay ngược thời gian, viết lại quá khứ vì tư lợi, hậu quả thực sự khôn lường.”
“Lão Quân, ta có chút không hiểu,” ông nội Hầu Ca nói, “nếu như cấm thuật này nguy hiểm như vậy, tại sao Hồng Quân Đạo Tổ lại chọn lúc này cho nó xuất thế? Liệu chúng ta có nên hủy nó đi một khi đoạt được?”
“Chúng ta sẽ cần sao?” Ông nội Hầu Ca hỏi. Ông cùng Trương Chân Nhân liếc mắt nhìn nhau, mặt đầy vẻ hình sự. “Mong Lão Quân nói rõ hơn!”
“Ta cũng mong đây chỉ là ta cảm nhận sai hoặc không hiểu ý sư phụ.” Lão Quân chậm rãi. “Nhưng nếu chúng ta không may mắn như vậy, thì hẳn là có một tai kiếp mà chúng ta chưa thể đối mặt sẽ sắp ập xuống. Và có thể cấm thuật này là cách duy nhất để thoát ra.”
Cả ba lão giả trong phòng nghị sự đều lâm vào trầm mặc suy nghĩ. Một hồi lâu, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân mở miệng:
“Được rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị dần cho lần đi này thôi. Còn trên dưới hai tháng nữa là Tổ Đỉnh sẽ mở ra. Trong thời gian này, chúng ta phải chuẩn bị tốt nhất có thể, cả hành trang lẫn tâm lý.” Đoạn quay sang ông nội Hầu Ca. “Thủ hộ giả, lần này chắc còn cần ngươi phụ giúp luyện chế thêm một phần đan dược, cùng ‘thứ đó’ nữa.”
Ông nội Hầu Ca nghe thì chợt hiểu: “Lão Quân yên tâm, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
“Tốt. Chuyến này đi Tổ Đỉnh Hội tuy mục tiêu chính của chúng ta nguy hiểm vạn phần, nhưng chuyện kỳ ngộ có ích cho tăng trưởng tu vi của chúng ta cũng không có sai. Hơn nữa, hung hiểm chúng ta là sâu trong Tổ Đỉnh, còn ngoại vi của Tổ Đỉnh hẳn là nhiều kỳ ngộ hơn nguy hiểm.”
Nói đoạn Lão Quân quay sang Trương Chân Nhân, “Chân Nhân, ta nói lời này hẳn Chân nhân đã hiểu? Anh bạn trẻ kia nếu mà muốn tấn cấp, có thể thử đến tìm kỳ ngộ. Tất nhiên, nếu thấy quá nguy hiểm hay không phù hợp, thì hẳn cũng không nên cưỡng cầu.”
“Bần đạo hiểu.” Trương Chân Nhân chắp tay cung kính.
“Đã vậy thì chúng ta tạm thời chia tay ở đây. Hai tháng nữa lại tập hợp lại cùng đi Tổ Đỉnh Hội.” Thái Thượng Lão Quân nói, “Cáo từ.”
“Có lẽ ta cũng nên về, Nguyễn Lão, hẹn gặp lại. Cáo từ.” Trương Chân Nhân cũng nói.
Sau khi Lão Quân cùng Trương Chân Nhân mỗi người cưỡi một con hạc bay đến khuất khỏi tầm mắt, ông nội Hầu Ca mới quay trở lại vào thư phòng, lấy ra một lá thư từ trong ngăn tủ, đọc đi đọc lại vài lần, rồi mới lại cất về chỗ cũ. Xong xuôi, ông từ từ không nhanh không chậm ra tìm Lục Hồng và bọn trẻ.
***
Đầu tháng 11 năm 2005.
Võ Đang Sơn, Xứ Mộng.
Bên một cái bàn cờ đá, một già một trẻ đang đánh cờ. Người trẻ đặt một quân cờ xuống, đoạn lên tiếng:
“Thái Sư phụ, người chuẩn bị tham gia Tổ Đỉnh Hội sao?”
Lão giả ngồi đối diện mỉm cười, một nụ cười hiền từ, nếu Hầu Ca ở đây sẽ nhận ra, lão giả này không ai khác chính là Trương Chân Nhân, Trương Tam Phong. Trương Chân Nhân không nhanh không chậm đặt một quân cờ xuống, đáp:
“Phải. Chắc nay mai thôi là ta hội họp cùng Nguyễn Lão và Lão Quân. Vô Kỵ, chuyện Lão Quân chuyển lời đến con, con nghĩ thế nào?”
Người trẻ ngồi đối diện Trương Chân Nhân này hiển nhiên là Trương Vô Kỵ, con trai của ngũ đệ tử của Trương Chân Nhân, Trương Thúy Sơn. Chuyện tình lúc sinh thời của Trương Vô Kỵ này đã được Kim Dung kể lại gần như đúng hết. Có điều, những sự tình của Vô Kỵ về sau khi ở ẩn thì nhân gian không ai hay biết. Vô Kỵ năm đó vốn là phàm nhân, nhưng sau khi cùng Triệu Mẫn quy ẩn, cơ duyên xảo hợp, đã trở thành Nhị giới nhân.
Qua nhiều kiếp đầu thai hiện đã tu đến Đạo Tôn Đỉnh phong, ở tại Xứ Mộng, cũng có thể coi là cấp bậc cao tầng. Trương Vô Kỵ lúc này nghe Trương Chân Nhân hỏi, lập tức đáp:
“Vô Kỵ, nơi mà ba người chúng ta phải tiến vào, với thực lực của con, tốt hơn là không nên đi vào. Về chuyện đề thăng tu vi của con, nếu cảm thấy không phù hợp thì thôi đi. Cứ thuận theo tự nhiên, cũng không cần cưỡng cầu.”
“Ê, lão già, mai các ngươi định đi Tổ Đỉnh Hội sao?”
“Con khỉ nhà ngươi tới đây làm gì? Lại quá nhàm chán nên tới chỗ ta chơi sao?” Lão Quân vừa điều khiển các loại đan dược bay vào các bình ngọc, vừa nói vọng ra.
Không sai, vị khách không mời của Thái Thượng Lão Quân chính là Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không. Ngộ Không hôm nay tới đây, có hai mục đích chính, thứ nhất, đương nhiên là để nói về chuyến đi Tổ Đỉnh Hội của ba người Thái Thượng Lão Quân, chuyện này tuy hắn không giúp được nhiều, nhưng cũng muốn đi góp chút sức, kiếm chút vui. Chuyện này ba lão giả không rêu rao ra ngoài nên ngoại trừ Ngộ Không cũng rất ít người biết ba lão giả này dự định hợp tác.
Còn nguyên nhân thứ hai, là hắn muốn tới hỏi về tình hình của một tiểu bằng hữu mới gần đây quay lại Xứ Mộng, ngoài Hầu Ca ra thì còn ai vào đây nữa? Nghe Lão Quân hỏi, Ngộ Không bèn đáp:
“Kể ra cũng thật hoài niệm a. Năm đó ta suýt nữa bị lão thiêu chết trong lò Bát Quái này. Vậy mà nhân họa đắc phúc, trốn được vào quẻ phong, không những thoát chết, mà còn luyện được mắt lửa ngươi vàng. Mà ta khi ra đạp đổ lò này, cũng mới dẫn đến chuyện tình Hỏa Diệm Sơn về sau, âu cũng là một đoạn nhân quả.”
Lão Quân nghe vậy không tỏ vẻ gì ngạc nhiên. Tuy chuyện này lâu nay lão vẫn chưa xác định, nhưng cũng đoán được ra phần nào, nay Ngộ Không xác nhận cũng chỉ như khẳng định điều lão vẫn hoài nghi mà thôi. Chuyện tình về sau Lão cũng không có quản. Yên tĩnh vài hơi thở rồi Ngộ Không lại nói tiếp:
“Được rồi, không nói chuyện quá khứ nữa. Mai ba người các ngươi đi Tổ Đỉnh Hội, có cần lão Tôn ta giúp một tay không?” Không đợi Lão Quân trả lời Ngộ Không đã nói tiếp, “Ta biết ta không có đi sâu vào trong giúp các ngươi vượt thử thách của Hồng Quân được, nhưng ở bên ngoài cản trở mấy lão gia hỏa các phe thế lực khác, hẳn là cũng có ích cho các ngươi đi?”
Lão Quân nghe được lời này thì cũng không phản bác, tuy thật sự chỉ có ba người bọn lão có thể tiến vào vượt thử thách của Hồng Quân Đạo Tổ, nhưng lần đi Tổ Đỉnh Hội này, đâu chỉ có vượt qua thử thách, còn phải tranh chấp với các thế lực khác cả, bao gồm cả các cao tầng khác tại Xứ Mộng, lẫn người của phe Ma Thần, thêm một sự trợ giúp cũng là chuyện tốt, nhất là nếu sự trợ giúp này đến từ Tôn Ngộ Không, dù gì, cái danh Đấu Chiến Thắng Phật cũng không phải là hư danh. Nghĩ đoạn, lão mở miệng:
“Tốt, vậy thì chúng ta ra ngoài bàn thêm. Lão cũng đừng quên cho ta một ít đan dược a. Cũng lâu rồi ta không có được ăn đan dược do lão luyện chế!”
Lão Quân nghe được lời này thì thầm khinh bỉ trong lòng. Lão thậm chí đang thắc mắc liệu Ngộ Không đến đây đòi giúp có chăng một phần nguyên nhân vì đan dược. Nhưng rồi lão rất nhanh quẳng cái suy nghĩ này sang một bên, mặc kệ là thế nào, hắn muốn giúp, chả có lý do gì cự tuyệt. Vậy là hai người sóng vai đi ra thư phòng bàn luận thêm.