Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, tại nhà của Triệu Việt Vương trong đầm lầy, Việt Vương nhờ Lục Hồng chuyển một số tin tức tới Hội Đồng đám người Nguyễn Lão. Còn hồi tháng 2/2006, giải đấu đã bắt đầu và Hầu Ca liên tục chiến thắng cho tới trận đánh với nàng Thanh Thanh, khi mà Hỏa Hồn Hầu thức tỉnh. Hai dòng sự kiện liệu đã có thể nói là đã nối liền? Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Tháng 2 năm 2006.
Hỏa Hồn Hầu thức tỉnh giữa trận đấu khiến Hầu Ca lâm vào một tình cảnh khá là bi hài. Tuy nó cũng muốn chiến thắng đấy, thế nhưng lúc này nó lo sợ bị đoạt xá hơn là quan tâm có bị nàng Thanh Thanh đánh bại hay không. Không chút do dự, Hầu Ca đứng yên tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này, giống như hồi tu luyện ở giữa hồ, nó lại tiến sâu vào trong tiềm thức, tìm đến chỗ của Hỏa Hồn Hầu.
Trương Thanh Thanh thấy dị trạng của Hầu Ca thì càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Qua lời của cha nàng cùng thái sư tổ, nàng biết được hai chuyện. Thứ nhất, Lạc Hồng Đạo Quán có thể tính là một trong các đồng minh của Võ Đang, nên nhóc con này có thể nói là cùng phe với nàng, cũng không nên gây thương tổn. Thứ hai, nhóc con trước mặt này được thái sư tổ đánh giá rất cao, nghe nói hay có các hành động kỳ quái, tuyệt đối không nên coi thường. Tuy nãy giờ nàng ra tay rất quyết liệt, thế nhưng chủ yếu là vì nàng tò mò tại sao thái sư tổ lại đánh giá cao Hầu Ca tới vậy. Chứ nàng vẫn chưa hề quên dặn dò của thái sư tổ cùng cha mình. Thành thử chính vì sự đề cao của Trương Chân nhân khiến máu ghen và sứ hiếu thắng của Thanh Thanh nổi lên, dẫn đến Hầu Ca nãy giờ chịu ngậm hành. Lúc này thấy dị trạng của Hầu Ca, Thanh Thanh không lỗ mãng tiếp tục tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ, cẩn thận quan sát.
Đấu đài cũng vì vậy mà xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, hai thí sinh không tranh đấu mà đều chỉ đứng yên ở hai góc sân. Một kẻ thì đang nhắm mắt dưỡng thần. Kẻ kia thì chỉ đứng quan sát mà không có hành động gì khác. Hầu Ca lúc này thì đang chìm sâu vào trong tiềm thức, lo cho cái thân nó. Còn nàng Thanh Thanh, phần vì tò mò không biết Hầu Ca định làm gì, phần vì nàng tự tin dù Hầu Ca có làm gì thì nàng vẫn có thể thắng được nên cũng không hề sốt ruột. Thế nhưng, khán giả quan đấu, bao gồm cả Nguyễn Lão, đâu thể biết nội tâm hai người? Tất cả bọn họ đều không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Dần dà bắt đầu có tiếng xì xào nghị luận, thậm chí chửi bới la ó, thế nhưng tràng cảnh kỳ lạ trên sàn đấu vẫn không có thay đổi gì.
Mà trong lúc bên ngoài ầm ĩ, thì sâu bên trong tiềm thức Hầu Ca, lại là một mảnh yên tĩnh. Hầu Ca đã tiến vào nơi hôm trước nhìn thấy Hỏa Hồn Hầu. Khác với hôm trước, nơi này không chỉ còn là một mảng tối tăm u ám, mà giờ đã sáng rực và nóng bức như bên trong một ngọn núi lửa. Hỏa Hồn Hầu vẫn ở đó. Thế nhưng hắn ta không phải lăn ra ngủ lăn ngủ lóc như hôm trước mà đang ngồi xếp bằng. Tứ chi của hắn vẫn bị gông cùm xiềng xích, thế nhưng lúc này các gông cùm xiềng xích ấy trông giống như vòng trang sức chứ không giống như chúng có thể giữ chân giữ tay hắn ta. Thấy Hầu Ca tiến vào, vẻ mặt Hỏa Hồn Hầu hiện lên sự ngạc nhiên, hắn lớn tiếng hỏi:
“Nhóc con, ngươi chả phải đang đánh nhau sao? Tiến vào đây làm gì?”
Hầu Ca chỉ chăm chăm nhìn Hỏa Hồn Hầu mà không đáp, hắn lại lên tiếng:
“Sao ngươi cứ nhìn Bản Tôn chằm chằm như vậy?” Yên tĩnh vài giây, rồi hắn lại tiếp lời, “À, Bản Tôn biết rồi! Có phải nhóc con ngươi thấy ta quá anh tuấn tiêu sái, nên đã hâm mộ mất rồi phải không? Thành ra bây giờ không rời mắt được?” Không đợi Hầu Ca nói gì, Hỏa Hồn Hầu đã lại tiếp tục, “Ài, cũng không trách nhóc con ngươi được, năm xưa Bản Tôn đi lại ngoài đường, bất kể nam nữ, già trẻ đều thương thầm nhớ trộm ta, xếp thành hàng dài mong được ta chú ý. Nhưng mà ngươi phải kiềm chế bản thân a, nhóc con! Bản Tôn không có sở thích ấu dâm. Hơn nữa, chuyện tình của hai ta tuyệt nhiên sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu, chúng ta là hai linh hồn sống chung một cơ thể, không thể yêu nhau được!”
Hỏa Hồn Hầu thao thao bất tuyệt một hồi xong dừng lại thì mặt Hầu Ca đang một mảng ngơ ngác. Đây quả thực là lần đầu tiên trong đời có kẻ khiến Hầu Ca có chút “không theo kịp” trong suy nghĩ. Bình thường, chỉ có Hầu Ca khiến người khác không theo kịp, chứ chưa bao giờ có chuyện kẻ khác khiến Hầu Ca không biết nghĩ gì, nói gì cho phải.
Trong đầu nó lúc này đang hỗn độn cả đống suy nghĩ. “Lừa đảo?” Hầu Ca tự vấn. “Nhất định là hắn ta đang tung hỏa mù để mình mất cảnh giác, sau đó mới tìm thời cơ đoạt xá!” Thế nhưng, nghĩ lại thì Hầu Ca lại thấy sai sai. “Hỏa Hồn Hầu khỏe như vậy, chả lẽ lại còn phải chơi cái trò bỉ ổi, thừa thãi này? Với sức của mình bây giờ, hắn muốn đoạt xá đáng lí phải dễ như bỡn mới đúng. Chưa kể tính cách của hắn theo lời kể của ông nội thì không có vẻ gì là loại thích làm việc thừa, mà đáng lí phải rất tàn độc, quyết đoán mới đúng. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Rồi Hầu Ca lại nghĩ, “Mà khoan đã, tính cách tên này cũng khác hẳn với mình tưởng tượng và lời kể của ông.” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không chịu được, Hầu Ca buột miệng hỏi:
“Ngươi không phải muốn đoạt xá ta sao?”
“Đoạt xá ngươi có gì lợi cho Bản Tôn? Sao ta phải làm?” Hỏa Hồn Hầu đáp gọn lỏn. Rồi lại như trầm ngâm suy nghĩ gì, hắn nhỏ giọng nói thêm, như thể tự nhủ nhưng lại vừa đủ to để Hầu Ca có thể nghe thấy:
“Kể ra thì ngươi cũng không tệ, thế nhưng cũng chưa đáng để Bản Tôn để mắt. Đợi ngươi tiến bộ thêm chút ta còn có thể xem xét.”
“Ai nói với ngươi Bản thiếu gia sợ? Có giỏi thì thử đoạt xá, Bản thiếu gia đánh với tên quái vật chết dẫm ngươi tới cùng!”
Nói đoạn nó đứng ra một thủ thế. Hỏa Hồn Hầu nghe vậy thì thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức mặt nó một mảnh dữ tợn. Thế rồi, cả không gian xung quanh Hầu Ca và Hỏa Hồn Hầu nóng như thiêu như đốt, một bàn tay khổng lồ làm bằng lửa thò ra tóm gọn lấy Hầu Ca, nhấc bổng nó lên, đưa lên trước mặt Hỏa Hồn Hầu. Trong lòng Hầu Ca thì đã sợ đến suýt làm ướt quần nếu linh hồn nó có thể làm ướt quần, thế nhưng trên mặt thì vẫn cố giả ra một vẻ kiên định không sợ hãi. Hỏa Hồn Hầu nhìn chăm chăm Hầu Ca một lúc lâu rồi bất chợt thả nó xuống, đoạn phá lên cười:
“Được! Cũng có chút chí khí! Tuy rằng còn xa mới bằng được Tiểu Lục Tử, nhưng ở trong cơ thể ngươi cũng không làm mất mặt Bản Tôn.” Ngoảnh đi ngoảnh lại thấy Hầu Ca có chút ngơ ngác, Hỏa Hồn Hầu thở dài, đoạn nói:
“Ôi, nhóc con ngươi đúng thật là... Đùa chả vui tí nào cả! Ài, thôi vì sau này chúng ta còn phải hợp tác dài dài, Bản Tôn đành nói sự thật cho ngươi vậy. Tránh cho ngươi vì sợ hãi Bản Tôn mà làm hỏng đại sự.” Vẻ mặt Hỏa Hồn Hầu trở nên nghiêm túc, đoạn hắn nói:
“Việc Bản Tôn thực sự không có ý định đoạt xá của ngươi có ba lý do chính.”
***
Đầu tháng 12 năm 2005.
Ngộ Không đáp Cân Đẩu Vân xuống rìa Quỷ Phương Lâm. Trước khi lên đường, y đã kéo Lục Hồng qua một bên, dặn dò kỹ lưỡng về chuyện đi theo, bảo vệ đám trẻ khi cần thiết. Y cũng đã dặn Lục Hồng nếu thấy Thiên Hỷ Tinh Quân không chịu nhường bước thì cần lôi ân tình năm đó cùng thân phận của Hầu Ca ra nói rõ. Cuối cùng, y vẫn không hoàn toàn yên tâm nên lại nhổ một sợi lông, biến thành một miếng ngọc bội, đưa cho Lục Hồng. Miếng ngọc này tuy chả triệu hồi được y, thế nhưng Lục Hồng chỉ cần khéo léo thì vẫn có thể gọi ra một phân thân của y, dọa lui Thiên Hỷ Tinh, dẫn bọn trẻ chạy trốn. Rồi có gì, y tìm Thiên Hỷ Tinh Quân đòi nợ sau. Vậy mà nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn có chút không yên. Nếu không phải sự tình Phạm Nhĩ quan trọng hơn thì có lẽ y nấn ná thêm, rồi tự mình đi theo bảo vệ bọn trẻ mất.
Tới mép rừng, Ngộ Không có thể cảm nhận được một sự bài xích mạnh mẽ phát ra từ Quỷ Phương Lâm. Tu vi càng cao, càng cảm nhận được sự bài xích này rõ ràng. Đây chính là đặc điểm của Quỷ Phương Lâm khiến cấm địa này chỉ có kẻ tu vi dưới Đạo Hoàng mới vào được. Thế nhưng, thực ra kẻ có tu vi cao muốn vào được Quỷ Phương Lâm cũng không thiếu gì cách. Cách đơn giản nhất, chính là tự phế tu vi, rồi vào trong tu luyện lại. Những kẻ sử dụng cách này thường là bị đuổi giết, ép đến đường cùng, mới chọn làm vậy để tìm đường sống, tu luyện trong Quỷ Phương Lâm, chờ ngày ra trả thù. Một cách khác là nếu có một loại bảo vật được Quỷ Phương Lâm chấp nhận, cũng có thể che chắn cho kẻ có tu vi cao đi vào bên trong. Cách này thực ra chính là cách mà Việt Vương Triệu Quang Phục đã sử dụng. Chế Mộc Ngọc của Triệu Việt Vương vừa hay thích hợp ngăn cản bài xích của Quỷ Phương, giúp ông tiến vào trong mà không bị cản trở. Còn một cách khác để tiến vào Quỷ Phương Lâm, là dùng phân thân có tu vi thấp hơn bản thể hoặc sử dụng linh hồn xuất khiếu để tiến vào trong Quỷ Phương Lâm.
Cách thứ nhất hiển nhiên Ngộ Không sẽ không chọn lựa. Y cần bảo tồn tu vi của bản thân cho các trận chiến y biết sẽ tới, không thể phá đi xây lại vào lúc này. Cách thứ hai, y có thể thử dùng gậy Như Ý xem có mạnh mẽ vượt qua được hay không. Thế nhưng, cách này khả năng cũng không cao. Tuy Kim khắc Mộc, về nguyên tắc nếu mạnh mẽ có lẽ cũng có thể vượt qua, thế nhưng mạnh mẽ quá chưa chắc đã là cách hay. Nếu có gì bất trắc, thì cái được không bù nổi cái mất. Lại thêm nếu làm vậy, hiển nhiên sẽ gây ra quá nhiều động tĩnh, thu hút sự chú ý của đám ô hợp sống trong Quỷ Phương Lâm, thậm chí thu hút chú ý của Phạm Nhĩ. Ngộ Không lần này đến đang cần kín đáo hành sự. Cách này có vẻ cũng không phải cách hay.
Vậy nên, cuối cùng, y chọn cách thứ ba: Linh hồn xuất khiếu. Nói về linh hồn xuất khiếu, chiêu trò này Ngộ Không đã dùng nhiều đến nỗi sắp đi xin bản quyền được rồi. Suốt chặng đường đi thỉnh kinh, không đếm nổi y đã dùng linh hồn xuất khiếu bao nhiêu lần để âm thầm đi giải quyết sự vụ mà không ai hay biết. Thế nên, phải nói linh hồn xuất khiếu của Ngộ Không đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, có muốn vừa ngủ vừa làm cũng không vấn đề gì.
(*) Hai câu tựa của chương này không như bình thường (bảy chữ mỗi câu), mà chỉ năm chữ mỗi câu. Là do hai câu này là hai câu đối khá kinh điển của dân gian. Tuy hai câu này khá là nổi tiếng, nhưng tác vẫn có vài dòng giải thích cho những ai chưa biết đến hai câu đối này. Vế đầu tiên, “Da trắng vỗ bì bạch” tương truyền là do bà Đoàn Thị Điểm nghĩ ra. Nói là “tương truyền” mà không dám khẳng định chính xác là do câu đối này gắn liền với một giai thoại về Trạng Quỳnh. Truyện kể, hồi đó, Quỳnh ở nhà Điểm. Cha Điểm đã chấm Quỳnh lắm rồi, muốn tác hợp hai người. Một hôm Điểm đang tắm, Quỳnh đứng ngoài đập cửa đòi tắm chung. Điểm bí quá mới thách nếu Quỳnh đối lại được thì cho vào, và vế này được đối ra. Câu đối này khó vì “Da” = “bì”, “trắng” = “bạch”, “vỗ” là động từ chen giữa “da trắng” và “bì bạch”. Sắc thái câu đối thì lại bông đùa, giản dị. Quỳnh tịt luôn, đứng hình nghĩ mãi không ra vế nào đối lại được, mãi đến khi Điểm tắm xong Quỳnh vẫn đứng hình.
Câu đối này tương truyền rất nhiều năm sau mới có hậu nhân đối ra một vế “tàm tạm”, chính là câu tựa thứ hai của chương: “Rừng sâu mưa lâm thâm”. Vế đối này chỉ được cho là “tàm tạm” do tuy “rừng sâu” và “lâm thâm” đối được với “da trắng” và “bì bạch” về mặt cắt nghĩa (“rừng” = “lâm”, “sâu” = “thâm”), thế nhưng từ “mưa” ở giữa còn nhiều tranh cãi xem là động từ hay danh từ, lại thêm sắc thái của câu này u ám chứ không bông đùa, tươi tắn như vế trên.
Tác là người khá thích giai thoại về hai vế đối này. Thế nên lâu nay vẫn muốn tìm dịp cho vào, mãi đến chương này thì cơ hội mới tới. Tuy hơi hơi gượng ép (đọc hết chương sẽ hiểu vì sao hơi gượng ép), thế nhưng đành vậy.