Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 91: Bát Sắc Nhãn (42.1)



“[Đang trong quá trình sửa lại tất cả các câu tựa]”

Chương trước kể lại trận đấu giữa Thanh Thanh và Hầu Ca sau khi Hỏa Hồn Hầu Vô Diện đã thức tỉnh. Cũng như hé lộ về cái chết của Hỏa Hồn Hầu Vô Diện và Lục Hầu Thanh, Hầu Vương tiền kiếp của Hầu Ca. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.

Tháng 2 năm 2006.

Trận đấu giữa Hầu Ca và Thanh Thanh cứ như vậy mà kết thúc. Nàng Thanh Thanh xuống khỏi đài với sự tức giận không thể tả hết bằng lời. Nguyễn Lão chỉ biết lắc đầu cười khổ, chuẩn bị đi tìm Trương Chân nhân tạ lỗi. Còn về phần Hầu Ca, nó cũng vội vã rời đi với mục đích của riêng nó: Chất vấn Hỏa Hồn Hầu Vô Diện.

Hầu Ca muốn làm việc này ở một nơi bí mật, yên tĩnh, không ai làm phiền. May mắn thay, nó biết một nơi hoàn hảo như vậy: Động đá nó vẫn tu luyện bấy lâu nay. Thế là, không phí thêm chút thời gian nào, Hầu Ca thoăn thoắt mò tới đó.

Không lâu sau, ở bên trong hang đá, Hầu Ca đang ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, hai chân bắt chéo, hai tay để đúng tư thế ngồi thiền y chuẩn ông nội đã dạy nó hồi bé. Sâu trong tâm trí thằng bé, linh hồn nó đã mò lại tới chỗ của Hỏa Hồn Hầu Vô Diện.

Có vẻ như sau khi thức tỉnh, Vô Diện đã trang trí lại “nơi ở” của lão trong tiềm thức của Hầu Ca. Và chủ đề mà lão ta lựa chọn nếu Hầu Ca không nhầm thì là trong miệng núi lửa. Không có chút sáng tạo nào!

Hỏa Hồn Hầu Vô Diện đang nằm trườn một cách lười nhác trên một cái võng móc qua hai mỏm đá. Thấy Hầu Ca tới, lão ta cũng không thèm xuống khỏi võng mà chỉ nheo mắt, cười hỏi:

“Nhóc con nhà ngươi lại tới rồi đó sao? Sao? Nhà ngươi đã đổi ý về chuyện kéo con bé kia về làm người hầu hạ chưa?”

Hầu Ca trực tiếp làm như không nghe thấy Vô Diện nói linh tinh, thay vào đó, nó hỏi lại:

“Ê, lão già! Vừa nãy lão có nói tới đánh thức Hầu Vương kiếp trước của ta, là làm như thế nào vậy?”

Vô Diện liếc mắt nhìn Hầu Ca một cách lười nhác rồi đáp:

“Nhóc con nhà ngươi vội gì? Tiểu Lục Tử tỉnh dậy hẳn sẽ phá đám việc lập hậu cung của ngươi. Ài, cái tên cuồng nhân tu luyện ấy...”

“Cái gì mà lập hậu cung chứ? Lão lại nói linh tinh cái gì vậy?” Hầu Ca chen ngang, “Chả phải chính lão nói đây là việc chúng ta cần làm nhất sao?”

Làm sao mà Hầu Ca lại không nóng ruột tìm cách đánh thức Hầu Vương kiếp trước của nó cơ chứ? Cái tên Hỏa Hồn Hầu Vô Liêm Sỉ này mới xuất hiện đã khiến nó khốn đốn khổ sở rồi! Tuy nó chưa gặp qua kiếp trước của mình, thế nhưng qua lời ông nội và những người nó từng gặp, nó đoán hẳn ông ta sẽ là đồng minh đắc lực giúp kiềm chế Hỏa Hồn Hầu khỏi làm bậy. Nếu như Hầu Ca biết sau khi Lục Hầu Thanh tỉnh giấc thì cái đầu nó sẽ còn loạn hơn bây giờ, thì có lẽ nó cũng chẳng vội vàng như thế này đâu.

Vô Diện nghe Hầu Ca nói thì vươn vai một cái, đoạn nói:

“Ài, nhóc con, Bản Tôn đùa nhà ngươi một tí thôi mà! Thực tế mà nói thì, với khả năng hiện tại của ngươi, chưa thể cứu tỉnh tiểu Lục tử.”

Nghỉ một chút, lão ta mới nói tiếp:

“Mà kể cả có cứu tỉnh được, thì tốc độ sản sinh, hấp thu linh khí hiện tại của nhà ngươi quá thấp, cũng không đủ duy trì cho cả hắn lẫn ta.” Dường như đoán được suy nghĩ của Hầu Ca, Vô Diện nói tiếp ngay, “Trước khi nhóc con ngươi định nói để tiểu Lục tử tỉnh thôi, còn đuổi Bản Tôn đi ngủ, ta phải nói trước. Thương thế của tiểu Lục tử không nhẹ, nếu không có Bản Tôn, một mình ngươi cũng không chữa trị được. Lại nói, kể cả có không phải vậy, nhà ngươi nghĩ mình đủ khả năng ép Bản Tôn ngủ lại sao?”

Hầu Ca nghe vậy thì khịt khịt mũi. Hỏa Hồn Hầu nói không sai. Nó bèn hỏi:

“Vậy phải làm sao?”

“Chả phải nhà ngươi đang thi đấu vì một xuất tu luyện ở Thủy Trì dành cho quán quân sao?” Khi thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Hầu Ca, Vô Diện nói tiếp, “Không cần phải ngạc nhiên, ta ở trong này có thể xem lại các ký ức của nhà ngươi. Tuy không rõ tại sao mấy lão già ấy lại muốn nhóc con ngươi xuống Thủy Trì tu luyện, thế nhưng hẳn có ý đồ của họ.”

Thấy vẻ mặt vẫn còn mù mờ của Hầu Ca, mắt Vô Diện hơi giật giật:

“Đừng nói với Bản Tôn là nhóc con ngươi đã quên việc nếu giành được quán quân thì phải xin xuống Thủy Trì thay vì lên Sơn Vực chứ! Chả phải Lạc... ờm, ý ta là, Sùng tiên sinh đã dặn ngươi vậy sao?”

Nghe Vô Diện nhắc, Hầu Ca mới chợt nhớ lại buổi nói chuyện với người đàn ông họ Sùng hôm trước. Nó cũng chợt hiểu điều mà nó không nhớ ra nổi lúc bốc thăm được phe Sơn Tinh lúc trước là chuyện gì. Hầu Ca bèn gật đầu, đoạn nói:

“Lão nhắc thì ta cũng đã nhớ ra. Thế nhưng chả phải phải giành được quán quân trước rồi mới tính đến Thủy Trì được sao? Chắc gì ta đã làm nổi?”

Vô Diện nhìn Hầu Ca khinh bỉ:

“Có Bản Tôn trợ giúp, mà nhóc con ngươi ngay cả giành quán quân cấp Đạo Sư cũng không dám tự tin? Chả phải quá vô dụng sao?”

Nghe được câu này của Hỏa Hồn Hầu, Hầu Ca vội vàng chộp lấy cơ hội. Nó nở một nụ cười, xòe hai tay ra bộ dáng xin tiền, nhìn Vô Diện:

“Là lão nói đấy nhá! Hẳn là lão già có nhiều chiêu trò, bí kíp mạnh đi? Đưa ra xem nào?”

Vô Diện tằng hắng một tiếng rồi mới đáp:

“Hứ, nhìn bộ dáng ngươi kìa! Chả có phong độ gì cả! Nhưng mà, ta thích! Được rồi, ngươi muốn học cái gì đây?”

Hầu Ca gãi đầu gãi tai, suy nghĩ một hồi rồi đáp:

“Hay là, cứ bắt đầu từ Bát Sắc Nhãn đi!”

***

Năm 1993.

Nơi đây là một hang động lưng chừng núi. Hang động tuy không đến mức khổng lồ, thế nhưng cũng khá là rộng lớn. Bên trong động có chia các phòng hốc, nội với nhau bằng các hành lang đá dài, hai bên hành lang có gắn đèn đuốc. Ánh sáng mặt trời le lói từ phía trên vách đá chiếu xuống, vẫn đủ sáng cho bên trong động. Còn nếu trời mưa, thì nước mưa sẽ chảy theo tường động thành một mạch nhỏ ra ngoài hang, không mấy ảnh hưởng tới các phòng bên trong. Phía xa xa, còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy rì rầm.

Động đá này quả thật không khác với tiên cảnh hay được miêu tả trong thơ ca là mấy, chả trách mà Lục Hầu Thanh đã chọn nó làm động phủ. Bên một cái bàn đá, Lục Hầu Thanh đang ngồi đọc một cuốn sách. Mắt hắn ta dán vào trang sách, thế nhưng tâm trí hắn thì lại đang nghĩ về chuyện khác. Ký ức mới nhất hắn nhớ lại về nàng, một ký ức đẹp mỹ mãn, nhưng vẫn là một ký ức buồn. Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì một bóng hồng lướt đến từ phía sau lưng, ôm choàng lấy vai hắn. Rồi một đôi môi thơm lên má hắn một ngụm, đoạn một thanh âm thánh thót vang lên bên tai Lục Hầu Thanh:

“Chờ em có lâu không?”

Như một phản xạ tự nhiên, Thanh vòng tay ôm lấy, kéo Bích Thủy vào lòng mình, đoạn thì thào:

“Không lâu, nếu là chờ em, anh sẵn sàng chờ cả đời!”

Trong lòng Thanh, nàng Bích Thủy cười khúc khích:

“Nỡm ạ! Mới quen nhau chưa được bao lâu mà đã giở giọng ngon ngọt định lừa em!”

Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng không có giẫy ra mà vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Hầu Thanh, đoạn thỏ thẻ:

“Vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy? Trông tâm trạng thế?”

“À không, anh chỉ đang nghĩ làm sao nói chuyện của chúng mình cho Nguyễn Lão.” Lục Hầu Thanh nhanh chóng nói dối.

Sao hắn có thể nói cho nàng biết hắn thật sự nghĩ gì? Đối với nàng họ mới gặp chưa lâu, còn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, nhưng đối với hắn thì lại khác. Càng ở bên cạnh nàng lâu, ký ức các kiếp trước về nàng lại càng trở về với hắn nhiều. Mà ký ức mới nhất, là về một trong số ít ỏi những kiếp hắn đã cùng nàng chung sống hạnh phúc.

Kiếp đó, hắn và nàng khởi đầu cũng không suôn sẻ lắm. Nhưng rồi, họ vẫn đến được với nhau. Kiếp đó, hắn thành công cưa đổ nàng ở cả Xứ Mộng lẫn Địa Cầu. Và rồi, họ có những năm đằm thắm. Thế nhưng ông Trời không cho ai tất cả, cũng không lấy đi của ai tất cả bao giờ. Hắn và nàng có được nhau, nhưng nàng kiếp đó tu vi cùng thọ nguyên lại không được cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.