“Và chàng sẽ còn tìm được thiếp trong các kiếp sau mà. Thiếp chỉ mong chàng hứa sẽ sống tốt sau khi thiếp ra đi! Đừng làm việc gì để mình phải hối hận, cũng đừng điên cuồng tu luyện, xa lánh con người như các kiếp trước của chàng!”
Hắn hứa với nàng. Tất nhiên là hắn đã hứa với nàng. Thế rồi, nàng ra đi. Sau khi chôn cất nàng gần thác nước, hắn dành thời gian dài bên trong động đá, khắc lên một tượng đá hình nàng như để tưởng nhớ. Rồi theo di nguyện của nàng, hắn di ngao du thiên hạ thay vì đóng cửa điên cuồng tu luyện.
Ký ức trong đầu Lục Hầu Thanh tới đây thì mờ nhạt dần, giọng của Bích Thủy vang lên trong lòng hắn, kéo hắn về với thực tại:
“Anh với Nguyễn Lão có vẻ thân thiết nhỉ? Đến lúc gặp mặt ông ấy, liệu cảm giác có giống với đi gặp mặt bố chồng tương lai không vậy?”
Lục Hầu Thanh cười, kéo nàng Bích Thủy lên tư thế ngồi trên đùi mình, rồi đáp:
“Chồng tương lai cơ à? Thế mà anh cứ tưởng có mỗi mình anh nghĩ xa xôi vậy thôi đấy.” Thấy nàng Bích Thủy đỏ mặt, Thanh hắng giọng rồi nói tiếp, “Đúng là Nguyễn Lão mấy năm nay đối với anh như gia đình vậy. Có khi lần sau đầu thai, anh sẽ đầu thai làm cháu chắt ông ta cũng nên. Tới kiếp sau, lúc đi gặp ông ấy, em sẽ là đi gặp cụ nội của anh luôn!”
“Chưa, ông ấy vẫn nghĩ anh chưa yêu ai.” Thanh đáp, đoạn hắn đưa tay phải lên vuốt ve má nàng Bích Thủy. “Để sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, anh sẽ giới thiệu em với ông ấy!”
Nàng Bích Thủy mỉm cười, kiễng chân lên, hôn chụt một cái vào môi Thanh, đoạn thả hắn ra, ngoảnh mặt đang đỏ ửng lên đi. Hai bàn tay nàng đưa lên ôm lấy hai má như tự làm cho bớt nóng:
“Anh hứa rồi đấy, mau mau đi đừng để Nguyễn Lão chờ lâu!”
Hầu Ca vẫn giữ nguyên tư thế quỳ khuỵu gối lúc trước, nhắm mắt hồi lâu. Cuối cùng nó cũng mở mắt ra, trong mắt ánh lên sự kiên định cùng quyết tâm:
“Tưởng dọa Bản thiếu gia với chút khó khăn đó mà đã khiến ta bỏ cuộc hay sao?” Hầu Ca vừa nói vừa nghiến răng, chống tay, dùng hết sức bình sinh đẩy mình đứng lên. “Học! Học chứ! Một Hồn thuật mạnh mẽ như vậy, nếu không tiêu tốn mới thật là chuyện lạ! Bản thiếu gia không tin ta cố hết sức cũng không làm chủ được một cái Hồn Thuật Thiên cấp!”
Tất nhiên, câu nói này của Hầu Ca sẽ oai hùng hơn nhiều nếu sau khi nói dứt lời, nó không ngay lập tức ngả bổ chỏng ra mặt đất, ngất lịm đi trong tiếng cười phá lên của Hỏa Hồn Hầu Vô Diện.
Muốn biết Hầu Ca sẽ phải luyện tập ra sao để có thể bắt đầu tu luyện Bát Sắc Nhãn, cũng như các bí mật tiền kiếp của nó, xin hãy chờ chương sau sẽ rõ.