Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 114: Lễ tình nhân



Ngày thứ hai, Đậu Mật Đường đem tiền đến quăng lên bàn của Tiêu Thính Quân.

"Tổng giám đốc Tiêu, xin nhận lại tiền của ông. Về sau, đừng tìm đến mẹ tôi nữa. Ông sống cuộc sống của ông, chúng tôi sống cuộc sống của chúng tôi, không có bất cứ quan hệ gì. Cho nên, đừng làm loạn cuộc sống của chúng tôi." Đậu Mật Đường thẳng sống lưng, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Thính Quân. Cô rõ ràng nghe được tiếng thở dài của Tiêu Thính Quân.

Hai ngày sau, cuộc sống Đậu Mật Đường tương đối bình tĩnh. Bình tĩnh, mang theo nhàm chán và đè nén. Loại này đè nén, thậm chí khiến cô không thở nổi. Một loại cảm giác hít thở không thông, lúc nào cũng bao phủ tim của cô.

Cô cũng không biết vì sao, đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt có chút kì quái! Họ tụm ba tụm bảy nói nhỏ, vừa nhìn thấy cô đi vào, lập tức im lặng. Đặc biệt là bà tám kia, trong ánh mắt cô ta thần thần bí bí!

Cái loại cảm giác bị bài xích khiến cô cảm thấy cô lập.

Tại sao? Các đồng nghiệp sẽ nhìn cô như vậy? Cô làm sai chuyện gì sao? Cô vô tình đắc tội bọn họ sao? Cẩn thận ngẫm lại, cũng không có!

Thôi! Không quản nữa! Dù sao, cuộc sống làm việc ở đây cũng không lâu dài! Vừa nghĩ như thế, Đậu Mật Đường ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngày 7 tháng 7 đến!

Một ngày này, Đậu Mật Đường đi ra khỏi công ty tập đoàn Tiêu thị, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người kia, chính là học trưởng Quý Ngọc Khang. Anh cầm một bó hoa hồng, chờ ở cổng. Khuôn mặt điển trai làm không ít nữ nhân viên nghị luận bàn tán.

"Này, cậu xem đi, người đàn ông đó thật đẹp trai!"

"Đúng vậy. không biết cô gái nào lại may mắn đến thế. Nếu là tớ, nhất định tớ sẽ vui đến ngất đi mất."

"Mật Đường." Quý Ngọc Khang nhìn thấy Mật Đường ra ngoài, vội vàng vẫy vẫy bó hoa hồng trong tay.

"Học trưởng, sao anh đến đây?" Đậu Mật Đường đi về phía Quý Ngọc Khang, phía sau của cô, truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ."Thì ra là ả họ Đậu kia! Ả ta không phải đã cướp vị hôn phu của Phó tổng Tiêu sao? Phó tổng Tiêu tự sát, hình như là vì ả!"

"Nghe nói, Người đàn bà này có thể ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc như vào nhà mình. Lại còn dám hô to gọi nhỏ với tổng giám đốc. Kỳ quái là tổng giám đốc Tiêu không dám nói câu nào khó nghe cả. Cậu nói xem, có phải ả cũng có quan hệ gì đó với tổng giám đốc không?"

" Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Đường, thêm một người đàn ông điển trai này nữa. Ha ha, người có tiền có địa vị. Ả này, thật ghê gớm." Hai người tớ một câu cậu một câu, lặng lẽ nói. Không nghĩ tới, gió nhẹ đã đem những lời này bay đến lỗ tai Đậu Mật Đường.

Đầu Đậu Mật Đường bỗng choáng váng. May nhờ Quý Ngọc Khang đỡ cô, bằng không nhất định cô sẽ ngã cắm đầu xuống đất mất. Mặt của cô lúc xanh lúc đen.

Tiêu Tử Phượng tự sát, hoặc giả có quan hệ với cô. Nhưng nếu cô giống lời bọn họ nói, sao cô chịu nổi? Cô tránh Đường Long còn không kịp, làm sao lại cố ý chia rẽ người ta, làm một kẻ đến sau đáng xấu hổ như thế? Đến bây giờ, cô cũng không chịu thừa nhận chuyện bốn năm trước.

Cô và Tiêu Thính Quân có quan hệ đặc thù?

Hai cô gái này, nói thật đúng! Nhưng sao những người đó không biết là, đó không phải quan hệ nam nữ đây!

Về phần Quý Ngọc Khang, cô lại càng thêm bực bội! Anh tới tặng hoa, cũng không phải do cô gọi anh tới! Tại sao, những người này đều đem tội danh đặt trên đầu Đậu Mật Đường cô.

Trời ạ, thế giới này còn có công lý sao?

"Mật Đường, em không sao chứ?" Quý Ngọc Khang cũng đã nghe được những lời kia, anh lo lắng nhìn Mật Đường. Cô tái nhợt như vậy, lại mệt mỏi. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô an ủi và sức mạnh, cho cô lòng tin và ấm áp.

"Em không sao. Học trưởng, mang em đến một chỗ không người, em muốn yên lặng một chút." Đậu Mật Đường cảm thấy, cô giống như đang lẫn trốn, nóng lòng muốn rời khỏi vùng đất thị phi này.

"Được, anh đưa em đến bờ biển hóng gió." Quý Ngọc Khang mở cửa xe, để Mật Đường lên. Anh ngồi vào vị trí tài xế. Anh nghĩ an ủi Mật Đường, nhưng lại tìm không được câu nào thích hợp. Có lẽ, không nói gì thì tốt hơn.

Xe, không ngừng chạy. Không bao lâu, đã đến bờ cát ven biển.

Trời chiều, bầu trời bắt đầu mờ đi. Bầu trời bao la, nước biển mênh mông khiến toàn thân dễ chịu, nhưng hình ảnh này lại giống như tâm trạng Đậu Mật Đường bây giờ, xám xịt mà không ánh sáng!

Quý Ngọc Khang từ trong xe lấy ra một tờ báo, trải trên bờ cát. Lại lấy ra vài chai bia cùng một chút đồ hộp có sẵn đặt trên tờ giấy.

"Tâm trạng không tốt, uống một ly rượu, sẽ tốt hơn rất nhiều. Đến đây đi, Mật Đường. Anh uống rượu với em, chúng ta không say không về!" Quý Ngọc Khang gọi Mật Đường, sau đó ngồi xuống. Anh rót đầy một ly rượu, đưa cho cô. Rồi sau đó, lại tự rót rượu ình.

Đậu Mật Đường nhìn ly rượu trong tay, bất giác nghĩ đến lời của Đường Long."Dù gặp khó khăn gì, bất kể đau lòng hay không, cũng đừng uống đến say như chết."

Nước mắt, không tự chủ tràn ra hốc mắt cô. Cô ngửa đầu uống hết, sau đó để Quý Ngọc Khang tiếp tục rót rượu.

Đừng uống đến say như chết? Không uống rượu, làm sao cô có thể quên đi đau đớn thấu tận tim gan này? Có lẽ, chỉ có uống say, cô mới có thể tạm thời quên đi tất cả.

"Mật Đường, uống từ từ. Uống nhiều sẽ hại sức khoẻ đấy!" Quý Ngọc Khang dịu dàng nhìn Đậu Mật Đường, không biết làm sao mới có thể khiến cô hết đau lòng.

"Học trưởng, đừng lo cho em. Để em uống say, lòng em mới không đau." Mật Đường cầm lấy chai, tự rót tự uống. Vài ly, lời nói nhiều hơn."Cha của em, là cha người khác. Người đàn ông em muốn, cũng là vị hôn phu của người ra. Em muốn rời khỏi bọn họ, sao không thể thoát khỏi bóng ma đó. Em đã rất đau lòng, còn phải nghe người khác nói linh tinh, phải chịu tội danh mà người khác áp đặt cho em! Học trưởng, anh nói có công bằng không?"

"Mật Đường, gả cho anh đi! Gả cho anh, những phiền não này sẽ không còn." Quý Ngọc Khang nhìn Mật Đường thương tâm, tim của anh cũng rối rắm. Anh đã sớm biết, anh đã sớm biết, cô bé này là một người mẹ chưa lập gia đình. Nhưng anh không khống chế được tình yêu dành cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.