Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 121: nụ hôn nóng bỏng



Phía sau Đường Uyển, có một ngôi nhà khéo léo rất khác biệt. Nhờ ánh trăng, rõ ràng có thể nhìn thấy tất cả trong sân. Trong sân, trồng hai cây hoa lài cao hơn 1 mét. Trên cây, hoa nở trắng xóa. Một trận gió thổi qua, hương hoa lài nhẹ quẩn quanh.

Cái này viện, là nơi mà Đường Long từ nhỏ lớn lên.

Cái sân nho nhỏ, cất giấu thật sâu trong trí nhớ anh. Khi anh rỗi rảnh, thường một mình đến sân này ngồi một lát. Nhớ lại hình ảnh của người mẹ hiền từ, nhớ lại giọng nói nhè nhẹ của mẹ. Lời nói ấm áp còn vang bên tai của anh. ánh mắt tràn đầy cưng chìu, còn thoáng hiện ngay trước mắt. Chẳng qua chủ nhân của giọng nói và ánh mắt kia đã mãi mãi không còn ở đây.

Xe vòng qua tường rào Đường uyển, trực tiếp chạy nhanh đến cửa ngôi nhà. Cởi dây thắt an toàn ra, Đường Long từ trên xe đi xuống. Anh mở cửa, xoay người lại, ôm Mật Đường đi vào gian phòng.

Vào trong phòng, Đường Long trực tiếp ôm cô đến phòng vệ sinh. Anh đem Mật Đường đặt trên bồn tắm, nhấn vòi để nước nóng tràn đầy bồn."Mật Đường, em tắm nước nóng đi. Tắm xong, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều! Anh ra ngoài tìm cho em bộ quần áo trước kia của mẹ anh."

Mật Đường nhìn cửa phòng đã đóng, trong lòng một hồi cảm động! Nước mắt của cô, lăn xuống. Đến bây giờ, cô còn chưa ổn định lại. Cô vẫn cho rằng, cô chạy không khỏi một kiếp này. Cô cho rằng, cô sẽ không còn gặp lại anh nữa.

Lúc đó, trong lòng của cô vẫn kêu: "A Long, cứu em!"

Có lẽ, anh thật sự nghe được tiếng kêu cứu của cô. Anh thật sự đã chạy tới cứu cô, tựa như tướng trời vậy, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.

Đến bây giờ, cô đều không thể tin tất cả đều là thật! Đường Long tới cứu cô? Thật sự cứu cô thoát khỏi một kiếp? Cô dùng sức cấu cánh tay của mình, xem mình rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không!

"Trời ạ, đau quá!" Mật Đường không nhịn được kêu lên.

"Làm sao vậy? Sao rồi?" Đường Long mang theo gương mặt kinh hoảng, từ bên ngoài vọt vào. Bộ mặt khẩn trương đó, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua. Anh không để ý đến ranh giới nam nữ, cởi áo sơ mi trên người cô, hốt hoảng tìm kiếm vết thương: !"Nơi nào đau? Để anh nhìn xem!"

Có phải cô bé này bị thương hay không? Có phải sợ anh lo lắng nên cố ý chịu đựng hay không?

Áo sơ mi cởi xuống, lộ ra da thịt như ngọc. Thân thể trắng noãn, không tổn thương gì, bị thương ở đâu?

Trên mặt Mật Đường, xuất hiện một rặng mây đỏ. Mặc dù bốn năm trước hai người có quan hệ về xác thịt. Nhưng như vậy ***** trắng trợn trần truồng trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy rất thẹn thùng! Cô đoạt lấy áo trong tay Đường Long, che kín trước người."Em không sao, chẳng qua là không cẩn thận cấu mình thôi."

"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi." Đường Long ôm Mật Đường vào trong ngực, tự lẩm bẩm."Mật Đường, anh rất sợ. Thật sự rất sợ em cũng giống như mẹ anh, lặng yên mà rời anh đi!"

Mật Đường muốn tránh khỏi Đường Long, lại cảm thấy cả người vô lực. Cô nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ hơi thở của anh. Mùi thuốc lá tràn đầy hơi thở của đàn ông, khiến cô mê luyến không dứt.

Môi của anh, lúc nào thì rơi xuống trên môi của cô, cô không biết. Duy nhất cô biết, chính là mình nhiệt liệt đáp lại anh. Thân thể của cô, dán chặt trên thân thể khôi ngô của anh. Cô rõ ràng cảm thấy được, thân dưới của anh lớn lên*****.

Trong phòng khách, vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

"A Long, điện thoại của anh." Mật Đường tránh Đường Long, nhắc nhở anh đi nghe điện thoại.

"Chắc là A Trung gọi, anh đi nghe đã." Đường Long lưu luyến ra khỏi phòng vệ sinh, cầm điện thoại lên, quả nhiên là A Trung gọi tới.

"Tiểu Báo có nói hay chưa, rốt cuộc là ai hãm hại Mật Đường?" Đường Long tiếp điện thoại, đi thẳng vào vấn đề. Mẹ nó, nếu để anh biết ai đang hãm hại Mật Đường, anh nhất định sẽ quyết đấu một trận! Vì Mật Đường, cho dù phải lập lại Thương Long, anh cũng không tiếc.

"Thiếu gia, Tiểu Báo mới đầu không chịu nói. Tôi tra hỏi thật lâu, gã mới nói ra tên kia. Người kia, anh biết. Cô ta chính là......" A Trung do dự. Anh thật sự không biết nên nói cho Đường Long người sau màn kia chính là Tiêu Tử Phượng hay không. Nếu như nói ra, đoán chừng sẽ có một cuộc mưa to gió lớn.

Anh biết?

Chẳng lẽ, người kia là Tiêu Tử Phượng? Nhìn dáng vẻ A Trung ấp a ấp úng, tám phần là người này!

"A Trung, có phải Tiêu Tử Phượng hay không?" Đường Long biết, A Trung ấp a ấp úng nhất định là bận tâm đến hôn ước giữa anh và Tiêu Tử Phượng. Nếu quả thật là Tiêu Tử Phượng, cho dù cô ta tự sát một trăm lần, anh cũng muốn giải trừ hôn ước giữa bọn họ. Cô ta có quỳ trên mặt đất cầu xin anh, anh cũng không nhìn lại cô ta một cái.

"Thiếu gia, anh đoán được?" A Trung kinh ngạc hỏi.

"Ừ, tôi biết rõ rồi." Anh không đoán ra thì anh không phải là đứa ngốc rồi sao?

Trừ người phụ nữ kia, còn người nào sẽ căm hận Mật Đường như thế? Đường Long cũng cảm thấy kỳ quái, anh chưa từng tiết lộ qua tên tuổi Mật Đường. làm sao Tiêu Tử Phượng biết, Mật Đường chính là cô gái trong lòng anh? Chẳng lẽ, ánh mắt của mình tiết lộ bí mật?

"Thiếu gia, xử trí Tiểu Báo Tiểu Cẩu như thế nào? Móc mắt hay chặt tay?" Theo quy củ trước kia của Thương Long, giết Tiểu Báo và Tiểu Cẩu, A Trung không cần phải xin phép. Nhưng bây giờ, Thương Long đã giải tán. Anh cũng không dám tùy ý làm bậy, anh không sợ mình ngồi tù, nhưng anh sợ Đường Long rước lấy phiền toái không cần thiết. Thiếu gia là một người đi theo công lí, anh không thể bởi vì mình mà hại đến thiếu gia được!

"A Trung, không cần dùng đến loại thủ đoạn tàn bạo thế. Dạy dỗ bọn họ một chút là được." Mới đầu nhìn thấy Mật Đường, lý trí đã bị tức giận ức chế, nay đã trở về, Đường Long biết, người anh phải đối phó không phải Tiểu Báo Tiểu Cẩu, mà là Tiêu Tử Phượng!

"Thiếu gia, tôi hiểu!" Đường Long cúp điện thoại của A Trung, tìm một bộ váy mà mẹ từng mặc, chạy thẳng tới phòng tắm.

Nếu quyết định muốn rời khỏi Tiêu Tử Phượng, anh không cần phải cố kỵ đến bất cứ kẻ nào! Từ nay về sau, anh cũng không cần chịu loại cảm giác đau thấu tim gan nữa. Anh muốn cùng cô gái anh yêu đến Vu Sơn, hưởng thụ mây mưa vui mừng (*). Chỉ khi có thân thể cô, anh mới an tâm một chút!

(*): cả câu này có ý nghĩa là hưởng thụ niềm vui xác thịt á! ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.