Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 159: Tin dữ



Mật Đường ôm lấy đậu Ngọc Nga, khóc đến thương tâm muốn chết.

"Mẹ, con thật hối hận! Lúc ông ấy còn sống, con lại không biết quý trọng tình cảm cha con. Bây giờ cha bỏ lại chúng ta mà đi, con muốn nhận nhưng không kịp nữa rồi!"

Đậu Ngọc Nga nhìn thấy con gái đau lòng như thế, trong lòng càng thêm khổ sở!"Mật Đường, con đừng thế nữa!"

Chuyện vui của con còn chưa hoàn thành đã biến thành chuyện buồn! Duy nhất lưu lại, chính là nổi buồn sâu lắng.

Các tân khách vừa nhìn cảnh tượng này, không còn hứng thú để dự tiệc! hôn lễ biến thành tang sự, bọn họ còn có thể ở lại ăn tiệc cưới sao? Mọi người rối rít cáo từ, trong nháy mắt, Đường Uyển liền vắng lạnh xuống. Duy nhất lưu lại, chính là tiếng khóc của mẹ con Mật Đường.

Lúc mới bắt đầu nghi thức đính hôn của Tiêu Tử Phượng, trong trong ngoài ngoài tìm khắp không thấy bóng dáng Tiêu Thính Quân. Tiêu tử phượng gọi điện thoại cho ông, nhưng không được

"Mẹ, cha con rốt cuộc đi đâu? Không phải là ông ấy đến Đường Uyển, tham dự tiệc cưới của đứa con gái kia chứ?" lông mày Tiêu tử phượng nhăn lại. Nếu sự thật là như vậy, người cha này khiến cô quá thất vọng rồi. Cô là Đại Tiểu Thư Tiêu gia, ở trong lòng của ông lại không bằng nó sao?

"Có lẽ vậy...! !" trong lòng Lương bích ngọc cũng rất gấp gáp. Tiêu Thính Quân là cha ruột Tiêu tử phượng trên danh nghĩa, con gái đính hôn, nhưng không nhìn thấy bóng người của gã, đây không phải sẽ trở thành một chuyện chê cười cực kì sao? "Tử phượng, thời gian đã đến. con đừng lo cho ông ấy, làm xong nghi lễ rồi nói sau. Chờ nghi thức xong tất sau đó, chúng ta đến Đường Uyển nhìn một chút. Nếu như ông ta thật sự ở đấy, chúng ta sẽ tính sổ sau!"

Chân mày Tiêu tử phượng càng nhíu chặc.

Nếu quả thật giống phỏng đoán của cô, cha đến đường uyển. Cha không biết chuyện gì, lỡ chết bởi quả bom kia, cô sẽ trách mình cả đời.

Một tràng tiếng gõ cửa, cắt đứt Tiêu tử phượng suy nghĩ. Giọng Đổng Vân Phi vang lên ngoài cửa."Tử phượng, chúng ta nên đi ra rồi."

"Tử phượng, chúng ta đi thôi!" Lương bích ngọc lôi kéo Tiêu tử phượng, cùng đổng Vân Phi cùng đi vào trong đại sảnh cử hành nghi thức đính hôn. Cả buổi đính hôn, Tiêu tử phượng có vẻ không yên lòng!

Đổng Vân Phi nhìn thấy sắc mặt Tiêu tử phượng, trong lòng không vui. Anh nhẹ nói bên tai cô: "Tử phượng, em chuyên tâm chút có được không? Em làm vẻ mặt này sẽ khiến khách khứa chê cười anh đấy!"

"Vân Phi, thật xin lỗi." Tiêu tử phượng đánh mạnh tinh thần, kiên trì đến cuối buổi đính hôn. vừa kết thúc, cô bỏ chạy vào phòng nghỉ, cầm điện thoại di động, lần nữa gọi cho Tiêu Thính Quân, nhưng vẫn không liên lạc được. Điên thoại cho cha không được thì còn Đường Long mà? Nếu như Đường Long cũng không gọi được, biểu thị Đường Uyển xảy ra sự cố nghiêm trọng ngoài dự tính của cô!

Đang lúc Tiêu tử phượng do dự có gọi điện cho Đường Long hay không thì điện thoại của cô lại vang lên. Cô cúi đầu nhìn, chính là số Đường Long. Cô vội vàng tiếp nhận, hỏi ngay: "A Long, anh có thấy cha tôi đâu không?"

Giọng nói Đường Long lạnh lùng, truyền tới."Tiêu tiểu thư, cha cô ở Đường Uyển. Những chuyện khác, để cảnh sát nói với cô ngây bây giờ!"

"Cảnh sát?" Tiêu tử phượng nghe được mấy chữ cảnh sát, trong lòng không nhịn được lấy làm kinh hãi. Chẳng lẽ sự kiện kia lộ chân tướng gì rồi sao? Bằng không, cảnh sát tìm cô làm gì?

"Tiêu tiểu thư, cô khỏe chứ." Điện thoại được người khác cầm máy, truyền tới một giọng nói xa lạ. Có lẽ, đây chính là cảnh sát mà Đường Long nói

"Tôi khỏe, xin hỏi ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Nói chuyện với cảnh sát, Tiêu tử phượng lập tức đề cao cảnh giác.

"Tiêu tiểu thư, tốt nhất cô nên cùng người nhà đến Đường Uyển một chuyến. Cha cô - ông Tiêu Thính Quân xảy ra chuyện!" lời của cảnh sát khiến Tiêu tử phượng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh! Cha cô có chuyện? Trời ạ, chuyện cô sợ nhất lại xảy ra! Mà tất cả đều vì cô! Nếu như không phải cô muốn trả thù, chuyện sao đến nước này? Cô cấu kết với người ngoài mưu hại em gái cùng cha khác mẹ. Không nghĩ tới, ngay cả cha ruột mình cũng bị liên lụy!

Cha cô bị thương nghiêm trọng không? Ngay cả điện thoại cũng không thể gọi? Cái bánh ngọt đó, không phải là nhằm vào Đường Long cùng đậu Mật Đường sao? Sao Đường Long không việc gì mà cha cô lại bị thương?

"Được, tôi lập tức tới ngay." Tiêu tử phượng cảm thấy mình giống như bị cảm, Cả người như nhũn ra, tứ chi vô lực.

"Tử phượng, làm sao vậy? Sắc mặt con sao tái nhợt thế?" Lương bích ngọc đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy sắc mặt Tiêu tử phượng khác thường, không nhịn được mà hỏi. Tiêu Tử Phượng lập tức nhào tới Lương bích ngọc, khóc nói: "Mẹ, cha con đến Đường Uyển. Hơn nữa, ông ấy gặp chuyện rồi. Mẹ, con hối hận quá! Nếu như con không cầu xin cha nuôi giúp con hả giận, chuyện sẽ không đến nước này. Chuyện này đều tại con, đều tại con mất tính người!"

"Tử Phượng, con đừng kinh hoảng. con nói ẹ nghe nào, chuyện gì xảy ra? Làm sao con biết, cha con có chuyện?" Lương bích ngọc vừa nghe Tiêu Thính Quân xảy ra chuyện, không biết là nên vui hay nên buồn. Nếu như người đàn ông này chết thật rồi, bà liền giải thoát hoàn toàn. Bà sẽ đi gặp Lô Thanh Vân, không cần lén lén lút lút rồi! bên trong lòng của Lương bích ngọc cũng có chút khổ sở, dù sao cũng là con người, cũng có tình cảm, một người sống chung hai mươi mấy năm gặp chuyện không may, trong lòng bà cũng có chút không đành lòng!

"Cảnh sát nói, chúng ta đi Đường Uyển một chuyến." tiếng khóc Tiêu tử phượng cư nhiên không thể dừng lại.

"Cảnh sát?" Lương Bích Ngọc lập tức trợn to hai mắt."Tử Phượng, Đường Uyển rốt cuộc phát sinh nghiêm trọng chuyện gì, chúng ta cũng không cách nào dự tính được hết. Bắt đầu từ bây giờ, con nói những lời nào cũng phải cẩn thận, nếu như con phạm phải sai lầm nào, sẽ hại cha nuôi con, thậm chí sẽ liên lụy đến chúng ta." Lương Bích Ngọc luôn làm người phụ nữ giàu có, không muốn vì chuyện này mà trở thành tù nhân.

Bà muốn đem thân thế nói cho con nghe. Bà vừa sợ con biết rõ chân tướng xong sẽ làm ra chuyện mà bà không biết. Lỡ như Tiêu tử phượng xúc động, nói ra chân tướng lại thảm hơn!

"Mẹ, con đâu là đứa con nít dăm ba tuổi nữa. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói câu nào bất lợi đối với chúng ta đâu!" Tiêu tử phượng nói, khiến Lương Bích Ngọc không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Bà khoác tay của con, nhẹ nói: "Chúng ta đi thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.