Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 161: Tang sự



Đậu Ngọc Nga tiến lên một bước, lôi Lương Bích Ngọc rời khỏi thi thể Tiêu Thính Quân."Lương Bích Ngọc, rốt cuộc là ai nói bậy? bà nói con bà Tiêu Tử Đằng giống Tiêu Thính Quân hay giống Lô Thanh Vân? Khuôn mặt con cái gạt người được chắc? Lương bích ngọc, bà đã khiến Tiêu Thính Quân uất ức cả đời. Sau khi ông ấy mất, bà tha ông ấy đi! Đi đi, mang theo con gái của mà đi đi, để Tiêu Thính Quân yên nghỉ!"

"Đậu Ngọc Nga, tôi không thèm nói với bà nữa. Luật sư của tôi sẽ nói chuyện với bà. Tôi là vợ chính thức của Tiêu Thính Quân, tang lễ này tôi phải tổ chức." Lương Bích Ngọc đưa tay kéo tay con gái, xoay người rời đi."Tử Phượng, chúng ta đi!"

Tiêu tử phượng hất tay Lương Bích Ngọc ra, trong mắt lộ một cỗ ánh mắt khinh bỉ."Mẹ, con hận mẹ! Cả đời này con không muốn nhìn thấy mẹ!"

Tiêu Tử Phượng còn muốn che chở mẹ của mình, không muốn tin tưởng lời của đậu Ngọc Nga. Nhưng cô vẫn cảm thấy đậu Ngọc Nga nói đúng. Thẹn quá hóa giận, cô xoay người chạy khỏi Đường Uyển. Đổng Vũ Phi vẫn trầm mặc không nói cũng đi theo Tiêu tử phượng!

"Tử Phượng, Tử Phượng." Lương bích ngọc hét lên, nhưng không thể cản bước chân của Tiêu tử phượng.

Một nhân viên cảnh sát, tới hỏi thăm Lương Bích Ngọc."Lương phu nhân, trước khi chồng bà qua đời, có cử động gì khác thường không? Ông ấy có nói với bà về chuyện bom không?"

"Không có. Hôm nay, con gái Tiêu tử phượng của tôi đính hôn. lúc mười một giờ rưỡi, chồng tôi, vẫn còn ở khách sạn Cẩm Long. Đến khi nghi thức đính hôn bắt đầu, lại không tìm được ông ấy. Không nghĩ tới, ông ấy lại đến đây tham gia hôn lễ của con gái riêng. Đến thì đến, lại còn......" Lương bích ngọc chợt nhớ tới cuộc đối thoại của bà và con, trong lòng nghi ngờ. Chẳng lẽ, Tiêu Thính Quân nghe được tin tức có liên quan đến bom hẹn giờ?

Nhất định là thế! Trừ lần đó ra, gã không thể biết được!

Một xe cảnh sát, lại chạy vào Đường Uyển. Trên xe, một nữ cảnh sát trẻ tuổi bước xuống. Cô đi tới trước mặt người cảnh sát hỏi thăm Lương Bích Ngọc, nghiêm chào, sau đó báo cáo: "Báo cáo cảnh quan Nghiêm: vợ chồng chủ cửa hàng bánh kem đã bị bắn chết. rất có thể bọn họ bị buộc làm cái bánh kem có gắn bom hẹn giờ! Chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận hiện trường, không phát hiện dấu vết mà tội phạm lưu lại! Những cái khác đã được lập hồ sơ làm ghi chép."

"Cảnh sát Lý cực khổ rồi!" cảnh quan kia mỉm cười, tiếp theo nói với Lương Bích Ngọc."Lương phu nhân, đoạn thời gian này, bà tốt nhất là ở nhà. Hi vọng ngài phối hợp để công việc của chúng tôi có kết quả nhanh! Bây giờ bà có thể đi!"

"Vâng, tôi nhất định sẽ làm thế. Chỉ cần có thể báo thù rửa hận cho chồng, tôi nguyện ý phối hợp mọi việc với cảnh sát." Lương Bích Ngọc đáp ứng vô cùng sảng khoái, biểu hiện vô cùng phối hợp. Bà xoay người ra khỏi Đường uyển, vội vã rời đi.

Cảnh quan Nghiêm nhìn bóng lưng Lương Bích Ngọc, lo lắng nói với Đường Long."Đường tiên sinh, chuyện này rất khó giải quyết! Tiêu tiên sinh qua đời, không cách nào thu thập chứng cứ. Chủ cửa hàng bánh kem bị người bắn chết. Đầu mối vụ án này hoàn toàn bị cắt đứt. Dù tôi có hoài nghi chuyện này do Lô Thanh Vân cùng Lương bích ngọc làm, nhưng chứng cứ chưa đủ, không thể đưa đơn đến công tố viên được! Như vậy đi, chúng tôi tiếp tục điều tra vụ án này, chú ý đến cử động của Lô Thanh Vân, sớm ngày phá án. Khí trời nóng nức, thi thể người chết không thể để lâu được. Các anh sớm chuẩn bị tang lễ đi!"

"Cảnh quan Nghiêm, cảm ơn ngài." Đường Long bất đắc dĩ gật đầu một cái, tiễn cảnh sát. Đường Uyển từ từ vắng lạnh xuống.

Đường Thương Long nhìn Đường Long một chút, phân phó A Trung bên cạnh: "A Trung, gọi điện thoại mua quan tài. Khí trời quá nóng, cẩn thận di thể của ông ngoại thái tử Long rửa nát."

Bên trong lòng của Đường Thương Long rất cảm kích Tiêu Thính Quân. Nếu như ông ấy không ôm vật nguy hiểm kia đi, người nằm trên đất sợ sẽ là con và con dâu ông rồi, mà tất cả tân khách, đoán chừng khó may mắn thoát khỏi. Dù may mắn không chết, thì chỉ sợ cũng phải bị thương.

Tiêu Thính Quân không chỉ là cha Mật Đường, còn là ân nhân của Đường Uyển. Đối đãi với ân nhân, từ trước đến giờ Đường Thương Long ông đều báo đáp cặn kẽ. Huống chi, đây là ân cứu mạng!

Mật Đường cảm kích nhìn đường Thương Long một cái, chảy nước mắt. Cô quỳ rạp xuống trước mặt của đường Thương Long, khóc không thành tiếng."Cám ơn, cám ơn cha."

Đường Long kéo Mật Đường, nhẹ nói bên tai cô: "Mật Đường, chúng ta là người một nhà, em đừng khách khí như vậy!"

Thật ra, Đường Long đã sớm mua một quan tài, đem Tiêu Thính Quân khâm liệm. Anh sợ cha kiêng kỵ, vẫn không dám mở miệng. Bây giờ cha lên tiếng là tốt rồi.

"Ông thông gia, không cần phiền toái thế. đưa linh cữu Tiêu Thính Quân đến nhà thờ là được rồi!" Đậu Ngọc Nga là một người sống tự lập, bà không muốn phiền toái người Đường gia. Lại nói, nếu Lương bích ngọc tìm luật sư, bà có thể được an táng Tiêu Thính Quân hay không cũng không nắm chắc!

"Mẹ, mẹ đừng khách khí. Tang sự này sẽ làm ở Đường Uyển! Mật Đường và cha cô ấy từ nhỏ đã xa nhau, trong lòng cô ấy nhất định rất muốn. mấy ngày cuối cùng này để cô ấy cạnh cha vợ đi!" Đường Long biết, Mật Đường nhất định rất muốn trông linh cửu cha cô. Nếu như đưa linh cữu đến nhà thờ, Mật Đường không thể không đi theo. Nếu như thế thì phải vừa chăm sóc người trong Đường Uyển, vừa coi chừng Mật Đường. Dù anh ở nhà hay ở nhà thờ đều không yên tâm.

"A Long, cám ơn anh! Cám ơn anh hiểu tâm tư của em, cũng cám ơn anh đã nói đỡ cho em!" Mật Đường nhào vào trong ngực Đường Long, khóc bi thống vạn phần.

"Bà ngoại thái tử Long à, bà nghe lời của A Long đi! Ông thông gia chết trong Đường Uyển, khâm liệm ở Đường gia là chuyện đương nhiên. A Long cùng Mật Đường sẽ trông coi di thể. Ông ấy dưới suối vàng có biết nhất định sẽ mỉm cười!" Đường Thương Long biết tính Đậu Ngọc Nga, cho nên khuyên nhủ bà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.