Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 100



Nghe thấy nửa vế sau, Diệp Tu Bạch lại cảm thấy có chút bất ngờ.

Anh quay đầu lại nhìn cô, thiếu niên với khuôn mặt thanh tú đang nhoẻn miệng cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh càng tôn thêm làn da trắng sứ ấy, nó khiến cho người ta tựa hồ không rời mắt được.

Trong khoảnh khắc này Diệp Tu Bạch nhớ ra cái gì đó.

Anh thu ánh mắt lại khoé miệng hơi cong lên, trong lòng thầm nghĩ cháu trai nhà mình quả nhiên là không giống người thường.

Như vậy cũng tốt.

Diệp Sơ Dương đi theo sau Diệp Tu Bạch, thong thả cất bước xuống lầu.

Chắc là bây giờ đã quá muộn rồi nên nhà ăn chẳng còn ai cả.

Diệp Sơ Dương vốn định giải quyết bừa cho xong bữa sáng nhưng để ý tới thần sắc khinh khỉnh của người bên cạnh đang nhìn cháo trong nồi thì bàn tay múc cháo của cô hơi khựng lại.

Ngay giây sau, cô quay đầu lại hỏi: “Chú muốn ăn gì?”

“Cháo.” Ngập ngừng một hồi, anh lại nói tiếp: “Do cậu nấu.”

Diệp Sơ Dương: “...”

Thực ra Diệp Sơ Dương vẫn luôn nhận thấy rằng cháo cô nấu với cháo mà đầu bếp ở đây nấu chắc chẳng khác gì nhau. Thậm chí đầu bếp làm sẽ còn ngon hơn cô.

Có điều, nếu như Diệp Tu Bạch đã nói vậy rồi, nếu cô còn không đích thân thể hiện thì thật có lỗi với sự coi trọng tài nghệ nấu nướng của đối phương dành cho mình.

“Cháo thịt trứng vịt Bắc Thảo được không ạ?” Diệp Sơ Dương lục nhà bếp, thuận lợi tìm được mấy quả trứng Bắc Thảo, cô ôm hai quả trứng Bắc Thảo quay lại nhìn anh.

Ánh mắt Diệp Tu Bạch đi theo câu nói của thiếu niên dừng lại ở hai quả trứng Bắc Thảo.

“Trứng?”

Đây có lẽ là loại trứng xấu nhất mà Diệp Tu Bạch từng thấy.

Tuy sắc mặt anh chẳng có chút biểu cảm nhưng ẩn trong đôi mắt dài sâu thẳm là sự chê bai lạnh nhạt, thấy vậy Diệp Sơ Dương không kiềm nổi chớp chớp mắt hỏi ngược lại: “Biểu cảm này của chú là sao vậy? Bóc cái phần vỏ xanh tro bên ngoài ra là được.”

“Ồ.” Anh gật gù một tiếng: “Vậy cậu bóc đi.”

Cái bộ dạng ông chủ này khiến Diệp Sơ Dương không chút do dự mà liếc mắt nhìn trời ngao ngán.

***

Đến khi Diệp Sơ Dương bê nồi cháo thịt trứng Bắc Thảo đã nấu xong xuôi ra bàn thì mới phát hiện ra lúc này bên bàn ăn không biết đã thêm một người nữa tự bao giờ.

Người bỗng nhiên xuất hiện này chính là Diệp lão với gương mặt sa sầm.

“Ông nội? Sao ông lại tới đây?” Diệp Sơ Dương đẩy bát cháo tới trước mặt Diệp Tu Bạch rồi lại bưng cho mình một bát, ánh mắt cô có chút nghi hoặc đổ xuống người Diệp lão ở đối diện.

Diệp lão biết được tối muộn hôm qua con trai và cháu trai mình ra ngoài tự nấu ăn mà không gọi ông ăn cùng, điều này khiến ông cảm thấy rất không vui, thậm chí còn mất ngủ cả đêm.

Mãi mới đợi tới tận lúc này, chẳng ngờ tên tiểu tử thối này lại chỉ nghĩ tới phần của chú út và bản thân nó.

Diệp lão chau mày, ông có chút ngờ vực hỏi: “Hết rồi?”

“Dạ?” Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, trong chốc lát cô chưa kịp định thần lại, tận hai giây sau mặt cô mới lộ ra biểu cảm vô tội: “Hết rồi ạ.”

Diệp lão: “...” Tức chết đi được tức chết đi được, đúng là bị chọc tức chết đi được!

Ông đập “CỐP!” một tiếng cây trượng chống xuống đất rồi đứng phắt lên khỏi ghế, nổi trận lôi đình quay người đi khỏi.

Người không có mắt chỉ cần nghe tiếng “CỐP!” đấy thôi là cũng đoán ra được lão gia tức giận tới mức nào.

“Hôm nay là sinh nhật của lão gia.” Giọng Diệp Tu Bạch bình thản nói: “Cậu chọc tức ông ấy như vậy thật sự là không cần quyền thừa kế nữa à?”

“Tặng cho chú miễn phí đó.” Diệp Sơ Dương nhún vai.

Hơn nữa thì đúng thật là hết rồi.

Vốn dĩ cô cũng chẳng biết ông nội mình đột nhiên xuất hiện nên chỉ nấu phần cho hai người ăn. Với cả ông cũng ăn sáng rồi, nếu ăn thêm lượng thức ăn nữa thì cũng không tốt cho sức khoẻ.

Cùng lắm thì đợi đến trưa cô đích thân làm cơm là được mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.