Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1037



Editor: Nho Mỹ.

Vào buổi tối, Diệp Sơ Dương ngủ không tính là quen mấy.

Cô ở trong ngực của Diệp Tu Bạch trằn trọc.

Hành động như vậy tự nhiên cũng bị Diệp Tu Bạch chú ý, hắn chậm rãi mở mắt.

Trong con mắt phượng kia một mảnh thâm thúy rõ ràng, hoàn toàn không tìm thấy chút dấu vết mông lung buồn ngủ, không chỉ có Diệp Sơ Dương ngủ không được, Diệp Tu Bạch cũng thế.

Diệp Tu Bạch cẩn thận chống người, lưng để trên tấm gỗ sau thân, hắn cúi đầu nương theo ánh trăng nhìn thiếu nữ ghé vào lồng ngực của mình, ánh mắt dịu dàng.

Chỉ là, Diệp Tu Bạch chăm chú nhìn xuống, Diệp Sơ Dương lại theo bản năng trở mình.

Nếu không phải Diệp Tu Bạch nhanh chóng kéo vào trong lồng ngực đúng lúc, phỏng chừng cô cũng sẽ như thế mà ngã xuống.

Nhưng mà tuy rằng Diệp Tu Bạch cứu giúp rất kịp thời, Diệp Sơ Dương bởi vì như vậy mà làm một động tác chậm rãi mở mắt. Cô hiển nhiên còn chưa tỉnh táo.

Một đôi mắt chăm chú nhìn người đàn ông một lúc, cuối cùng mới ai oán lên tiếng: "Sao chú lại tỉnh dậy? Nửa đêm dọa chết người."

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cũng không trả lời vấn đề này, chỉ vuốt đầu nhóc con nhà mình, thấp giọng hỏi: "Mơ thấy ác mộng? Tôi thấy cậu ngủ không ngon lắm."

"Dạ, nhưng mà cũng coi như không hơn ác mộng, còn có chút ghê tởm." Diệp Sơ Dương cũng không nói kĩ, sau đó hình như là nghĩ tới gì đó, cô chớp chớp mắt hỏi: "Vậy tôi đánh thức chú à?"

Nếu thật mà nói như vậy, thế thì Diệp Sơ Dương tỏ vẻ mình hợp tình có ý sám hối một giây đồng hồ. Rốt cuộc đầu sỏ gây tội làm cho Diệp Tu Bạch ngủ không yên chính là cô không sai. Nhưng mà buổi tối hôm nay, Diệp Tu Bạch làm ra chuyện với cô, cô còn nhớ rất rõ.

Rốt cuộc Diệp Tu Bạch vẫn là Diệp Tu Bạch, vài phút đã nhìn rõ ý tứ lộ ra trong ánh mắt của nhóc con nhà mình.

Hắn buồn cười xoa xoa đầu nhóc con nhà mình, lúc đang muốn nói gì đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Trong nháy mắt, thần sắc hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đột nhiên biến đổi.

Người phía trước nhanh chóng từ trong lồng ngực người đàn ông xoay người xuống giường, sau đó mặc áo khoác vào. Diệp Tu Bạch cũng không lãng phí thời gian, sau khi mặc áo sơmi lên thì cùng Diệp Sơ Dương đi ra khỏi phòng.

Chỉ là, một tiếng thét chói tai thật sự quá rõ ràng, cho nên người ở trong mấy phòng bên cạnh toàn bộ đều đi ra.

Mạc Đình Xuyên với Tô Dã cùng đám người Lưu Thiết tất nhiên là không cần phải nói, mà riêng vị đại đội trưởng với mấy người cảnh sát lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch từ cùng một phòng đi ra, đôi mắt đều mở to.

A Diệp.

A Diệp?

A Diệp!

Đây mẹ nó là tình huống gì vậy?

Quan hệ của Diệp Cửu thiếu này với Diệp Tam gia tốt đến mức có thể ngủ chung một phòng sao? Đương nhiên, đây cũng không nói là không thể được, chỉ là, tường ngăn ở trong phòng nhiều như vậy, cũng không cần là cái kiểu này đi?

Mấy vị cảnh sát liếc nhau, tinh tường nhìn thấy thần sắc lộ ra trong mắt đối phương cũng giống mình.

Nhưng mà, khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, lại một tiếng thét chói tai vang lên, sự chú ý của mọi người đều ở chỗ tiếng kêu thảm thiết bên trên.

Lưu Thiết gãi gãi ót, mày nhăn có thể kẹp chết một con ruồi.

"Tình huống như thế nào? Đêm hôm khuya khoắt lại làm chuyện xấu gì?"

"Tình huống như thế nào đi ra ngoài xem sẽ biết." Diệp Sơ Dương híp mắt nói một tiếng, sau đó kéo Diệp Tu Bạch cùng nhau đi ra ngoài cửa.

Thấy thế, những người khác cũng không có chần chừ.

Nhưng mà lúc mọi người đi ra ngoài cửa, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lại bị làm cho quá kinh sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.