Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1074



Edit: Tử Đằng

Thời điểm bảy người ăn cơm cũng là giữa trưa, Tô Dã và Bành Quảng Tuyên lại đi dạo một vòng.

Đang nhìn đến một khắc Tô Dã xuất hiện, sáu người còn lại đồng thời đem ánh mắt đặt lên người Mạc Tử Nghiên.

Lúc trước không biết quan hệ giữa Mạc Tử Nghiên và Tô dã, bọn họ còn có thể coi như bộ dáng không có chuyện gì phát sinh, nhưng hiện tại đã biết hai người là bạn bè.

- --------

Còn làm cho bọn họ rơi vào trầm mặc?

Loại chuyện này hoàn toàn không có khả năng à.

Mạc Tử Nghiên luôn cảm thấy chính da mặt mình cũng đủ dày, nhưng lúc này bị những người trước mặt này nhìn chằm chằm, trong lòng cô cũng cảm thấy có vài phần kỳ quoặc.

Vì thế cho nên mặt cô đều không tự chủ mà đỏ dần lên.

Nhìn thấy bộ dạng này, một bên Diệp Sơ Dương tức khắc nhướng mày, “Có thể à, tiểu tỷ tỷ Nancy của chúng ta lại biết thẹn thùng à.”

Nhìn thấy có trò hay để xem, nên lúc này đây Thường Tĩnh cũng không ngăn lại hành vi của một đám người.

Dù sao hiện tại cũng coi như là thời gian nghỉ ngơi, cũng là ngày đầutiên, yêu cầu không thể cao như vậy đúng không?

Nghĩ như thế, Thường Tĩnh cũng bắt đầu nghiêm túc xem diễn tuồng.

Mạc Tử Nghiên đương nhiên biết những người trước mắt này đang tồn tại suy nghĩ gì, lúc này đây chỉ là bẹp bẹp miệng, sau đó chớp chớp mắt to nhìn về phía Tô Dã.

Tô Dã lúc này chính là vốn tới xem Mạc Tử Nghiên.

Hiện tại chú ý tới ánh mắt đối phương, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy giống như có chút ngượng ngùng.

Ánh mắt của hắn di chuyển một vòng quanh khay ăn của Mạc Tử Nghiên, cuối cùng nói một câu “Ăn nhiều một chút, đừng bị đói.”

“Yaaa.”

Một âm của Tô Dã rơi xuống, Mạc Tử Nghiên còn chưa kịp trả lời, một bên đám người xem diễn kịch đã nhịn không được phát ra từng đợt hoan hô cùng âm thanh trêu đùa.

Trong nháy mắt, Tô Dã đều cảm thấy chính mình giống như có điểm thẹn thùng.

Hắn duỗi tay sờ sờ mũi, sau đó nhanh đó cùng Bành Quảng Tuyên rời đi.

Thấy thế, Mạc Tử Nghiên cũng không khỏi cảm khái một tiếng “Đàn ông đúng là đàn ông.”

*

Sau bữa cơm trưa, sáu người lại sôi nổi trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.

2h chiều, nhiệt độ bên ngoài vào khoảng 37 độ C, đám người Diệp Sơ Dương lại như cũ mặc đồng phục tác chiến chỉnh tề xuất hiện trên cỏ.

Đứng trước mặt bọn họ là Bành Quảng Tuyên và Thường Tĩnh.

Thường Tĩnh nhìn về phía mấy người, thấy mồ hôi của họ vẫn từ thái dương rơi xuống bên trong cổ áo, anh nhếch khóe miệng cười cười nói “Tôi biết các vị đều là minh tinh hẳn là không quen bị phơi nắng nhiều như vậy, nhưng mà phơi nắng cũng có lợi cho thể xác và tinh thần.”

Thường Tĩnh ngữ điệu có chút nhàn nhã làm cho cả đám người Diệp Sơ Dương cùng cảm giác được, người đàn ông này hiển nhiên là đứng nói chuyện eo không đau.

Mấy người nhấp nhấp miệng.

“Chương trình huấn luyện chiều nay là một phát bắn trực tiếp. Nhưng trước khi bắn đạn thật, hãy đứng ở vị trí quân sự nửa giờ, và thời gian bắt đầu.”

Mọi người: “......”

Thật là....... đáng bị ghét.

Nhưng, ngay cả khi ghét đi nữa, là một người lính, vẫn phải chấp hành mệnh lệnh thôi.

Mười phút sau, sáu người mồ hôi từ sau vầng trán đã ướt toàn bộ khuôn mặt, mồ hôi rơi vào mắt, làm mấy người phải chớp mắt và chớp mắt.

Năm phút sau, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ không chịu được nữa, dẫn đầu làm một báo cáo.

Thường Tĩnh nhìn chằm chằm thoáng qua hai người, mặt vô biểu tình hỏi “Tiếp tục hay nghỉ ngơi?”

Nghe vậy, Vương Quân Nhạc và Ngân Tư Phỉ nhìn những người bạn đồng hành vẫn duy trì thân hình nỗ lực kiên trì của mình, lập tức nói “Tiếp tục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.