Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 112



Tâm tư của Bách Minh Nguyệt, Diệp Sơ Dương hiểu rất rõ.

Cho cô mải miết đóng phim, sau này nhà họ Diệp sẽ do cô thừa kế, vậy thì Bách Minh Nguyệt sẽ có thể trở thành Từ Hi thái hậu buông rèm nhiếp chính.

Cảm giác đó đúng là không còn gì tuyệt vời bằng.

Ánh mắt Diệp Sơ Dương thoáng vẻ mỉa mai, nhưng cô không hề nói gì, chỉ cầm điện thoại lên xem giờ, chậm rãi nói: "Không còn sớm nữa, mẹ, con đi trước đây."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Chắc là vì biểu hiện của Diệp Sơ Dương hôm nay khiến bà ta vô cùng hài lòng, vì thế ở phương diện nào đó bà ta đúng là có dáng dấp của một người mẹ.

Diệp Sơ Dương rời khỏi tòa nhà, đi thẳng về phòng của mình thu dọn hành lý.

Mặc dù chỉ ở lại biệt thự của nhà họ Diệp hai tối nhưng những gì cần thu dọn vẫn phải thu dọn.

Buổi chiều, Đoàn Kiệt tới biệt thự đón cô.

Lúc này, bên cửa sổ sát đất của một gian phòng trên tầng ba, người đàn ông dáng đứng hờ hững, dựa đại vào khung cửa, ánh mắt lặng lẽ, sâu lắng nhìn theo chiếc xe chuyên dụng màu đen đang rời đi.

"Tên nhóc này thay đổi thế này cũng tối." Lúc này người ngồi bắt chéo chân dựa lưng trên sofa liếc nhìn người đàn ông tựa cửa sổ, giọng nói có phần không mấy để tâm: "Chẳng phải cậu không thích nhà họ Diệp đó sao? Tên nhóc này biến thành như thế, sau này có thể thay thế cậu."

"Ừ." Diệp Tu Bạch chỉ trả lời ứng phó một câu với mớ đạo lý của Bạch Việt Phong. Còn về việc có nghe lọt tai hay không, chắc chỉ có một mình Diệp Tu Bạch biết được mà thôi.

"Có điều nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc này thay đổi lớn quá." Bách Việt Phong xoa cằm, trong lòng không kìm được bắt đầu phỏng đoán các kiểu, lẽ nào đúng như Diệp Sơ Dương khi xưa nói với anh rằng nó muốn bắt đầu tranh giành gia sản?

Nếu đúng là như vậy, có thiếu gia nào nhà họ Diệp có thể đấu lại được với nó?

Núp mình mười mấy năm đâu phải trò đùa.

Nghĩ vậy, anh liền trầm ngâm không nói gì nữa.

***

Khi Diệp Sơ Dương đi tới đoàn làm phim, mấy diễn viên chính đều đã có mặt.

Khi thấy thiếu niên thong thả bước tới, mấy diễn viên chính và đạo diễn Từ Đại Lực đều mỉm cười.

Trong số mấy người có mặt tại đây, Diệp Sơ Dương là người nhỏ nhất, hơn nữa tính cách của cô cũng không tồi, vì thế cô rất được người khác quý mến.

Triệu Vũ Hành vẫy tay gọi người thiếu niên, thấy người thiếu niên bước lại gần, tâm trạng cảm thấy vui vẻ nói: "Nghỉ phép đúng là không thấy người đâu nữa."

Mấy diễn viên chính trong đoàn làm phim của họ đều có một nhóm wechat, mấy ngày qua không cần đóng phim, cả nhóm bắt đầu tám nhảm trên nhóm chat. Kết quả, liên tục mấy ngày đều không thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện.

Khi đó Từ Đại Lực còn nói chắc như đinh đóng cột rằng phát lì xì Diệp Sơ Dương sẽ xuất hiện.

Kết quả là lì xì đã phát hàng trăm cái nhưng tới bóng của Diệp Sơ Dương cũng không thấy đâu.

Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ một lát liền biết Triệu Vũ Hành đang nói gì, cô bật cười nói: "Mấy ngày qua ông em mừng thọ, nhà hơi bận."

"Chả trách." Nữ diễn viên chính duy nhất Nhậm Hạ Văn ở bên cạnh cười nói.

Diệp Sơ Dương nhìn theo giọng nói, ngay lập tức nhìn rõ Nhậm Hạ Văn.

Nhậm Hạ Văn là một cô gái Giang Nam vô cùng dịu dàng, dáng người nhỏ bé mảnh mai, tính tình thì lại vô cùng cởi mở, rất được mọi người trong đoàn làm phim yêu mến.

Có thể nói rằng, người như Nhậm Hạ Văn, xinh đẹp, được yêu mến, khả năng diễn xuất tốt, sẽ rất dễ phát triển trong giới này.

Có điều, Diệp Sơ Dương nhìn thấy một chút ít mệt mỏi trên mặt đối phương.

Ánh mắt thiếu niên vụt lóe sáng, nhìn Nhậm Hạ Văn mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.