Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1125



Edit: Tử Đằng

“Đổ lỗi?”

Đột nhiên nghe thấy hai chữ như thế, Diệp Tu Bạch nhướng mày.

Tên nhóc nhà hắn đúng là không sợ chết.

Lá gan cũng to thật, dám ở ngay trước mặt anh mà nói anh như vậy, quả nhiên là -------

Cậy sủng mà kiêu.

Nhưng mà, anh thích!!!

Anh cười nhẹ một tiếng, liền một phát đem người sốc lên, áp vào cánh cửa.

Diệp Sơ Dương bị động tác này của anh làm cho hơi bất ngờ, theo bản năng liền vòng tay ôm lấy eo anh. Cô chớp chớp mắt, rất là gây mất hứng hỏi một câu, “Chú định là gì?”

“Cậu cảm thấy hiện giờ ngoại trừ chiếm tiện nghi của cậu ra, còn có thể làm gì?” Diệp Tu Bạch dù bận vẫn ung dung nhìn cô, ánh mắt u trầm lại mang theo sự tinh nghịch làm da mặt dày mún chết của Diệp Sơ Dương cũng đều đỏ hết cả lên.

Nó cũng kiểu giống vậy.

Cô sờ sờ mũi, còn đang định nói cái gì, Diệp Tu Bạch lại cúi đầu và hôn cô.

Đôi môi mềm mại và mát mẻ, chiếc mũi tràn đầy hơi thở nam tính của đối phương.

Diệp Sơ Dương hoàn toàn không ngờ tới nụ hôn này nói đến là đến, lập tức đều không có phản ứng kịp, chỉ có thể là lúc không thể thở nổi thì cố gắng dùng sức mà nức nở.

Đôi tay thiếu niên dùng sức để ngực, một đôi môi thơm ngọt đầy tinh túy quấn lấy nhau, phong tình vạn chủng.

Nhìn thấy bộ dáng như muốn tắt thở của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng đại phát từ bi buông tha cô.

Anh đưa đầu lưỡi liếm khóe môi, như cảm nhận dư vị vừa rồi. Sau một lúc lâu sau mới nhìn cô cười nhạo một tiếng, “Đã lâu như vậy rồi còn không học được cách để thở? Sao lại ngốc như vậy?”

Diệp Sơ Dương: “........???”

Không phải chứ, Diệp Tu Bạch chú có phải tự cảm thấy chính mình thực sự muốn ăn đòn hay không vậy?

Nghỉ ngơi trong chốc lát Diệp Sơ Dương cũng đã hoàn hồn, bàn tay để ở ngực anh liền một phen đẩy ra, sau đó nhảy xuống mặt đất, “Diệp Tu Bạch, thẻ vàng. Chiếm tiện nghi của người ta còn chế nhạo người ta, cháu xem chú chính là muốn cả đời làm chó độc thân rồi.”

Diệp Tu Bạch: “.........”

Diệp Sơ Dương rời khỏi người anh, liền trực tiếp đi đến phòng bếp. Cũng nằm trong dự kiến chính là, tuy rằng cô và Diệp Tu Bạch hai người lâu rồi không ở nơi này, nhưng nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh lại rất phong phú.

Thịt, rồi đồ ăn các loại, có thể nói là những thứ mà ngày Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch thích đều có đủ.

Vừa mới đi vào phòng bếp, Diệp Tu Bạch nhìn thấy tên nhóc nhà mình đang đứng an tính trước tủ lạnh, một bàn tay còn đang đặt trên cánh cửa tủ, tự nhiên cũng đoán được nha đầu này đang suy nghĩ cái gì.

“Túc Nhất đã đặt những thứ mới mua vào trước đó.” Diệp Tu Bạch giải thích một câu, sau đó đi đến bên cạnh thiếu niên, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hỏi “Muốn nấu cái gì cho tôi ăn vậy?”

“Vừa rồi chú chiếm tiện nghi của cháu, sao không nghĩ tới cháu còn muốn nấu cơm cho chú ăn nữa sao?” Diệp Sơ Dương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Làm thứ gì bí mật, chú đi tắm rửa trước đi, vội vã trở về đây, khẳng định là cũng chưa xử lý chính mình tốt được.”

“Ghét bỏ tôi?” người đàn ông dừng một chút, một tay liền túm chặt cửa tủ lạnh.

Diệp Sơ Dương: “............”

Sao có thể ghét bỏ chú được chứ, ghét bỏ chú không bằng ghét bỏ chính cháu thì hơn.

Diệp Sơ Dương tiếp tục lẩm bẩm trong lòng, sau đó thở dài một hơi, đôi tay để trên eo Diệp Tu Bạch, trực tiếp đem người đẩy đi, rồi “Không chê chú, nhưng là vì nghĩ chú là một thịnh thế mỹ nhân, nên cháu cảm thấy chú vẫn là nên đi rửa mặt một chút thì hơn.”

Vừa nói, Diệp Sơ Dương cũng vừa đem người đẩy ra khỏi phòng bếp.

Thấy vậy, Diệp Tu Bạch cũng không có kiên trì nữa, nhìn thoáng qua thật sâu tên nhóc nhà mình, sau đó liền xoay người đi đến phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.