Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1135



Edit: Tử Đằng

Mà một câu tiếp theo của Diệp Tu Bạch lại làm Lương Cẩm Tú lập tức liền từ mê man trong suy nghĩ quay về với thực tại.

Anh đạm thanh nói, “Lương tiểu thư, tôi xin nhắc nhở cô một lần, quan hệ giữa tôi và Tiểu Cửu không cần cô nhiều lời vô nghĩa. Còn nữa, tôi đối với cô cũng không có hứng thú.”

Nói xong câu đó, Diệp Tu Bạch lập tức liền từ trên sofa đứng lên, xoay người rời đi.

Anh bước lên bậc thang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp lão gia và Diệp Sơ Dương một già một trẻ hai người đang nhìn chằm chằm chính anh. Tuy nhiên, trong mắt Diệp lão gia đầy tức giận, mà trong mắt Diệp Sơ Dương lại đầy ý cười.

Diệp Tu Bạch nhìn thấy vẻ mặt của thằng nhóc nhà mình liền biết hành vi của mình vừa rồi đã vượt qua ải, theo bản năng định nhếch miệng lên cười nhưng lại lạnh băng trở lại vì còn có Diệp lão gia đang ở đây.

Anh đi đến đứng yên trước mặt Diệp Sơ Dương, ánh mắt dừng trên người Diệp lão gia, “Ba, Ba không cần kiếm người để cho con thân cận làm gì. Con đã nói là con có bạn gái rồi.”

Vốn dĩ Diệp lão gia tức giận là vì phản ứng vừa rồi của Diệp Tu Bạch, lúc này nghe được Diệp Tu Bạch nói như vậy, càng tức hơn.

“Ta đương nhiên biết con có đối tượng, nhưng con lại không chịu đem về đây cho ta coi.”

Diệp lão gia thật sự là đang tức muốn chết rồi.

Có trời mới biết lúc nghe thằng con nhà mình nói là có bạn gái, ông đã vui vẻ biết bao. Nhưng vui vẻ thật sự cũng chẳng được bao lâu.

Còn nói sẽ mang về cho ông xem mặt, nhưng hiện tại thì chẳng thấy đâu.

Ông thực sự là tức quá đi.

Diệp Tu Bạch đối mặt với Diệp lão gia, cũng có vẻ có chút bất đắc dĩ. Anh đưa tay véo véo ấn đường, bất đắc dĩ nhắc lại một câu, “Ba à, lúc trước con đã nói với ba rồi, cho con thời gian nửa năm.”

“Hiện tại nửa năm đã gần hết một nửa rồi, con một chút động tĩnh đều không có, con không nóng lòng nhưng mà ta sốt ruột. Con có biết là ngày nào chiến hữu của ta cũng đều gọi điện cho ta, hắn cũng đều ôn cháu chắt!”

Diệp lão gia tức giận đến nỗi râu sắp vểnh hết lên trời.

Mà đột nhiên nghe một câu như thế, Diệp Sơ Dương tức khắc ai một tiếng, cô tiến gần đến trước mặt Diệp lão gia, sau đó vẫy vẫy ngón tay mình, tự tiến cử, “Ông nội à, ông muốn ôm cháu chắt à, hãy ôm cháu đi. Cháu là cháu của ông mà, ông quên rồi sao?”

“Ngươi xê ra ta xa một chút, thật là làm ta tức chết à.”

Diệp Sơ Dương: “............Ya.” Hôm nay lại là một ngày bị Diệp lão gia ghét bỏ, thật thương tâm, phải bắt chú út ôm một cái mới tốt lên được.

Diệp Sơ Dương ngẩng đầu nhìn chú út nhà mình.

Kết quả cũng vừa gặp ngay chú út cũng nhìn mình, cô chớp chớp mắt, Diệp Tu Bạch cười cười xoa đầu cô, ngay sau đó lại nói “Ba à, lúc nên mang người về tới, con sẽ mang về ra mắt Ba.”

Diệp Tu Bạch vẻ mặt nghiêm túc, Diệp lão gia nhìn thấy vậy cũng nhịn không được thở dài một hơi.

Ông thật sâu nhìn thoáng qua con trai mình, đạm thanh nói “Hy vọng con nói được làm được.”

Dứt lời, Diệp lão gia xoay người đi về lại phòng ngủ nghỉ ngơi.

Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch hai người đứng trên bậc cầu thang, thiếu niên đưa tay sờ sờ cằm, nhếch lông mày “Cháu cứ cảm giác thấy quái quái thế nào ý. Giống kiểu như ông nội đã biết chuyện của chú và cháu.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch vỗ vỗ đầu thiếu niên, đạm thanh nói “Đừng nghĩ nhiều.”

“Dạ.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu, nghĩ nghĩ xong kéo anh đi đến phòng bếp ở lầu 1, vừa dắt anh đi vào vừa nói, “Vốn dĩ định làm một vài món ngon cho chú ăn, nhưng khi nhìn thấy nhà sinh vật học Lương Cẩm Tú kia thật sự tức giận, nên đồ ăn vẫn còn vứt ở đó, không biết đầu bếp có mang đi làm không nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.