Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1144



Edit: Tử Đằng

Trong Diệp thị, những cổ đông hôm nay có thể ngồi ở chỗ này, tất cả đều là mỗi người có một thủ đoạn khác nhau.

Nhưng vẫn là trung thành và tận tâm với Diệp thị, nên lúc này đây nói rõ ràng một chút cũng không sao.

Sau khi Túc Nhất nghe đến những lời này, chỉ là cười cười, “Đương nhiên là có.”

“Tôi nghe nói hình như là cô Lương Cẩm Tú của Lương gia đúng không? Hình như là nhà sinh vật học, thật sự quá xuất sắc.” Cổ đông hỏi ban đầu sau khi nhận được câu trả lời, liền mở miệng tiếp tục buông lời nói.

Đây là tin tức mà ông ta nghe được, nếu như đã đưa đến trong tay ông ta, hơn nữa Túc Nhất cũng vừa mới thừa nhận, như vậy tất nhiên là không có nửa điểm vấn đề.

Không nghĩ tới, thời điểm thật đúng là không thể tuyệt đối như vậy được.

Túc Nhất dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta, sau đó tiếng nói sâu kín nói “Những lời này của ông ở trước mặt tôi mà nói thật ra cũng không có liên quan gì tới.” Dừng một chút, anh nhìn đối phương, bởi vì câu nói của anh mà biểu tình có vẻ thập phần bừng tỉnh, anh tiếp tục giải thích, “Tam Gia đích xác là có đối tượng, nhưng cùng vị Lương tiểu thư này lại không có nửa điểm quan hệ. Cho nên phiền các vị không cần đi trước mặt Tam Gia tìm trừu.”

Mọi người: “........”

Nói như vậy, bọn họ liền rất hào phóng.

Cổ đông hồi nãy chủ động mở miệng nói chuyện, nhịn không được liền cho Túc Nhất một ánh mắt cảm tạ.

Rốt cuộc bản thân mình cũng ngẫm nghĩ lại, nếu thật sự Diệp Tu Bạch mà nghe được những lời vừa rồi của ông ta nói, ông cảm thấy chính mình sẽ bị Tam Gia đem đi thiêu chết.

Không được, ông là tuyệt đối không thừa nhận cách chết này.

Bên này trong phòng họp, mọi người còn đang xoay quanh chủ đề bạn gái của Tam Gia nhà mình, bên kia Diệp Tu Bạch đang xem tin nhắn mà tên nhóc nhà mình gửi tới, trên mặt tức khắc lộ ra một nụ cười tươi.

Chỉ thấy người đàn ông nào đó nhanh chóng chụp hình và gửi cho Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương trơ mắt nhìn tin nhắn bỗng nhiên gửi tới, cô lâm vào trầm mặc bên trong.

Diệp Tu Bạch gửi cho cô một hình chụp là hình hai bọn họ đứng chung trong một khung hình, chẳng qua là, một tên nào đó đã đem tấm hình trang trí thêm một vài cảnh họa.

Khóa bình.

Giấy dán tường.

Mấy cái cảnh vớ vẩn nữa.

Diệp Sơ Dương: “.........” nima, thao tác này thật sự là....

Như thế nào, cô lại còn cảm thấy ngọt ngào.

Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm mình đã bị người đàn ông nào đó mang trói chặt rồi.

[Nhóc con: Ngài thắng, tại hạ nhận thua.]

Thấy thế, ý cười trên mặt Diệp Tu Bạch càng thêm thâm thúy, phải một lúc lâu sau khi anh cầm điện thoai di động đi, mới quay trở lại phòng họp.

Không nghĩ tới, vừa rồi mấy nhân viên công tác nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bởi vì thật sự quá chân kinh rồi, cũng quá khiếp sợ, nên lúc này đây tiếp đón cũng chưa đánh.

Thậm chí lúc đi xa rồi, bọn họ còn có chút hơi khựng khựng mơ hồ.

“Nếu mắt tôi không mù, người này hẳn là Boss của chúng ta đúng không? Boss sẽ cười sao?”

“Có thể là vì đã tìm được bạn gái rồi, nên có sự thay đổi chăng? Rất nhiều đàn ông đều như vậy mà, ngay từ lúc đầu vẫn là đóa chi hoa cao lãnh, sau khi có bạn gái, liền cái gì cũng đều thay đổi.”

“Sao cậu biết rõ ràng như vậy?”

“Cái đó đương nhiên là bởi vì tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy mà.”

“.....”Nói cũng có lý.

Mấy nhân viên công tác liếc nhau, sau đó đều đồng thời thở dài một hơi.

Mặc kệ có phải tiểu thuyết ngôn tình viết như vậy hay không, dù sao thì cái dạng này của Boss của bọn họ cũng không sai.

Xem ra về sau bọn họ cũng cần chú ý một chút, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, vạn nhất một ngày nào đó lỡ đâu bạn gái của Boss lại tới công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.