Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1231: Anh còn định làm quân vương không tảo triều?



Editor: Tiện Thần

Đặc biệt là cực kỳ giống bộ dáng ghen ngày thường của Diệp Tu Bạch.

À, hoặc là phải nói bộ dáng ghen của Diệp Tu Bạch chính là học từ Diệp lão gia tử. Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương tức khắc thành 囧. Cô quay đầu cùng với Diệp Tu Bạch bên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái, rõ ràng nhìn được ánh cười từ đôi mắt đối phương, cô lập tức quay đầu lại nói với Diệp lão gia tử, “Chuyện này không phải quá đơn giản sao? Dù sao gần đây cũng không có lịch đi diễn hay chụp ảnh gì cả, con đây liền ở nhà bồi lão nhân gia ngài có được không? Thuận tiện làm cho ngài vài bữa cơm, ngài cảm thấy thế nào?”

Thế nào? Đương nhiên là tốt đến mức không thể tốt hơn. Diệp lão gia tử đã là người có tuổi, giờ phút này tâm nguyện lớn nhất đơn giản chính là ngồi cùng với con cháu cùng nhau nói chuyện, ăn uống. Nhưng nếu là ngày thường, ý nghĩ như vậy có vẻ quá xa xỉ. Dù không nói đến hai đứa con trai không đáng tin Diệp Hành Nhiên cùng Diệp Hồng Quân, cho dù là Diệp Tu Bạch đi nữa thì sau khi có vợ cũng liền quên cha. Mà Diệp Sơ Dương lại là bởi vì nguyên nhân công việc, cũng không thường xuyên ở tại nhà cũ. Vì vậy hiện tại Diệp Sơ Dương nói đến muốn ở nhà với Diệp lão mấy ngày, trong lòng ông cụ rất vui vẻ, chỉ là niềm vui vẻ đó bị cụ kịp thời khống chế được, không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Diệp Sơ Dương nhìn Diệp lão nỗ lực banh mặt, tự nhiên hiểu rõ trong lòng đối phương có lẽ đã muốn cười muốn nở hoa rồi. Cô cúi đầu chớp mi cười cười, bộ dáng môi đỏ hơi câu kia khiến Diệp Tu Bạch nhìn một bên trong lòng rung động. Anh duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ thiếu niên bên cạnh, thấp giọng nói, “Thời gian gần đây anh cũng không có chuyện gì quan trọng…..” Không bằng cũng lưu lại cùng mọi người mấy ngày.

Những lời cuối cùng này còn chưa kịp nói ra, Diệp lão gia tử đã hung hăng liếc mắt tới Diệp Tu Bạch. Diệp Tu Bạch đại khái cũng không nghĩ tới Diệp lão gia tử lại có phản ứng lớn như vậy, lập tức bị trừng mắt đến mức ngây ngẩn cả người.

“Anh còn không có việc gì? Chuyện anh cùng Tiểu Cửu lớn như vậy, Diệp Mộ Thành ở sau lưng không biết đã làm bao nhiêu động tác rồi, anh còn dám ở đây muốn làm quân vương không lên triều à?”

Diệp lão gia tử dù sao cũng người từng trải, đối với Diệp Mộ Thành có thể nói là rõ ràng. Ngày thường ông cụ cũng mặc kệ, nhưng không đại biểu cho việc cái gì ông cũng không biết. Tuy rằng bình thường Diệp lão cũng không đem Diệp Mộ Thành để vào mắt, nhưng tại thời khắc có thể khiến đối phương không thể xoay người, Diệp Tu Bạch còn nói ra một câu như thế khiến Diệp lão rất bực bội. Đương nhiên Diệp lão tuyệt đối sẽ không thừa nhận ông chỉ muốn cùng cháu gái nhà mình ở cùng nhau một ít thời gian. Hơn nữa ông cũng không phải rất muốn Diệp Tu Bạch cùng Diệp Sơ Dương ở cùng nhau quá lâu. Từ sau khi biết được chuyện yêu đương của Diệp Tu Bạch cùng Diệp Sơ Dương, đối với Diệp lão gia tử mà nói, chỉ có Diệp Sơ Dương là cháu gái ruột của mình. Dù cho có là Diệp Tu Bạch thì cũng chỉ là một tên đàn ông mơ ước cháu gái của ông mà thôi.

Diệp Tu Bạch sau khi nghe Diệp lão gia tử nói xong, yên lặng nhìn thoáng qua vợ nhỏ nhà mình, chỉ thấy Diệp Sơ Dương cười với anh vô cùng dịu dàng. Thậm chí đối phương còn vỗ vỗ bờ vai anh, dùng một loại giọng điệu cổ vũ mà nói, “Chú út, trời giáng sứ mệnh cho chú, nhất định sẽ khiến chú chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt. Cho nên vì sự an ổn của Diệp gia chúng ta, trong khoảng thời gian kế tiếp này phải nhờ vào chú rồi.”

Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói, “Chúng ta tranh thủ làm Diệp Mộ Thành vĩnh viễn muốn nhảy cũng không được. Tuy rằng ý tưởng này tạm thời cũng không giống thực tế lắm.”

Diệp Tu Bạch: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.